Chương 1234
“Em biết rồi!” Tuy Tề Mẫn Mẫn gật đầu đồng ý nhưng vẫn không ngừng uống.
“Đừng chỉ uống rượu như vậy! Ăn chút thịt đi!” Hoắc Trì Viễn đưa miếng thịt chín đến bên môi Tề Mẫn Mẫn, đút cho cô ăn.
“Vừa uống rượu vừa được ăn thịt! Thật thích mà!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay cái lên cười nói.
“Cứ uống rượu rồi lát nữa em sẽ biết thế nào gọi là ‘Khó chịu’!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hôm nay có rượu ngon như vậy thì cứ say đi có làm sao chứ?” Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu, tự ngụy biện.
Hoắc Trì Viễn bị cô chọc cười.
Tối nay anh cũng không muốn ép buộc cô làm gì.
Nếu say, anh sẽ cõng cô về nhà.
Hai giờ sau, Tề Mẫn Mẫn say khướt được Hoắc Trì Viễn ôm rời khỏi quán ăn Đông Bắc.
“Ông xã, anh có thể bay không?” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, mơ màng cười hỏi.
“Là em đang bay!” Hoắc Trì Viễn yêu chiều nói.
Đi đến bên cạnh chiếc Maybach, anh mở cửa xe, để Tề Mẫn Mẫn nằm ở ghế sau mới về vị trí lái.
Tề Mẫn Mẫn ở đằng sau, quờ quạng hai tay, vừa than: “Hôm nay có rượu hôm nay say! Quản say hay không làm gì chứ?! Ha ha!”
Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Không ngờ tửu lượng của Tề Mẫn Mẫn lại kém như vậy.
Chỉ một cố nhỏ rượu nho ướp lạnh đã khiến cô say túy lúy rồi.
Về đến nhà, anh ôm Tề Mẫn Mẫn lên lầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3071851/chuong-1226.html