Chương trước
Chương sau


Chương 1264

Hoắc Trì Viễn nhìn biểu tình của Hoắc Tương, có chút lo lắng nhíu mày

Anh buông Tề Mẫn Mẫn ra, nói với em gái: “Tương Tương, theo anh lên lầu.Anh có chuyện muốn hỏi em.”

“Chuyện gì ạ?” Hoắc Tương bồn chồn nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Lên lầu em liền biết.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trả lời.

Hoắc Tương nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cùng Hoắc Trì Viễn lên lầu.

Hoắc Trì Viễn đứng trong phòng ngủ của mình, dựa vào bàn học nhìn Hoắc Tương: “Tần Viễn Chu kết hôn rồi. Em biết chứ?”

Nghe thấy lời anh nói, Hoắc Tương lập tức ỉu xìu buông đôi mắt đẹp: “Biết. Em đã nhìn thấy trên mạng.”

“Ngày cậu ta kết hôn, anh vừa lúc ở thành phố B, tiệc cưới của bọn họ cũng vừa lúc đặt tại nhà hàng bọn anh dùng cơm. Tiệc cưới chiêu đãi nhân vật chính của hai giới chính thương. Nha đầu, hôn lễ như vậy không có khả năng bị hủy bỏ đâu. Em… Quên cậu ta đi.” Hoắc Trì Viễn mìm chặt môi mỏng. Giờ khắc này anh cảm thấy chính mình có chút tàn nhẫn, nhưng vì tốt cho Hoắc Tương, anh không thể không nhắc nhở cô.

“Anh, anh ta kết hôn không có quan hệ gì với em. Một chút em cũng không ngại. Thật sự.” Hoắc Tương nói xong nói xong, hốc mắt liền có chút ẩm ướt.

Hoắc Trì Viễn hiểu rõ vỗ vỗ bờ vai Hoắc Tương: “Muốn khóc liền khóc đi. Anh trai sẽ bảo vệ em!”

“Anh! Em đã tự nhủ lòng mình phải buông tay. Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu!” Hoắc Tương dựa vào lòng Hoắc Trì Viễn, đau lòng nói.

“Bắt đầu một mối tình mới, em sẽ quên cậu ta thôi!” Hoắc Trì Viễn nói.

Vốn dĩ, anh rất tán thưởng Tần Viễn Chu nhưng cậu ta lại khiến Hoắc Tương khó chịu như thế. Vậy nên, cậu ta có ưu tú như thế nào đi chăng nữa, anh cũng không tán thưởng cậu ta nữa.

“Nếu đã không thích, tại sao còn đùa giỡn em như vậy?” Hoắc Tương chua xót hít hít mũi.

“Anh sẽ giới thiếu cho em nhiều đàn ông ưu tú hơn cậu ta nhiều. Sẽ khiến cho cậu ta hối hận!” Hoắc Trì Viễn lấy khăn tay, lau nước mắt cho em gái, đau lòng dỗ cô.

Lớn như vậy, anh rất ít khi thấy Hoắc Tương rơi lệ. Con bé vẫn là một cô gái kiên cường, có suy nghĩ độc lập, thông minh, tính cách rộng rãi. Tần Viễn Chu kia thật là đáng chết. Vậy mà dám khiến cho nhóc Tương luôn lạc quan, độc lập nhà anh khóc lóc như vậy.

Hoắc Tương giật khăn tay, bị Hoắc Trì Viễn chọc cười. Cô vừa lau nước mắt, vừa nói: “Anh, em không sao. Dưới ngòi bút của em đã thưởng thức đủ loại tình yêu rung động trái tim rồi. Em và anh ta cũng chưa thật sự bắt đầu, sao gọi là thất tình chứ? Anh không cần lo lắng cho em đâu!”

“Em hiểu được thì tốt rồi!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng vỗ vai Hoắc Tương, quan tâm nói.

Anh chỉ một cô em gái này thôi, chắc chắn sẽ không để cô khóc, không thể mặc cô đau lòng.

Anh sẽ cố gắng tìm một người đàn ông còn ưu tú hơn Tần Viễn Chu để Tần Viễn Chu kia hối hận đi!

“Chúng mau chóng xuống dưới đi. Nếu không mọi người còn tưởng xảy ra chuyện gì đó!” Hoắc Tương lau nước mắt, cười đẩy Hoắc Trì Viễn ra ngoài.

“Em…..” Hoắc Trì Viễn thân thiết nhìn đôi mắt đỏ ửng của Hoắc Tương.

“Em sẽ nói với mọi người là anh bắt nạt em!” Hoắc Tương nghịch ngợm cười nói.

“Chắc anh sẽ bị bà nội đánh chết mất!” Hoắc Trì Viễn cảm thấy lạnh cả người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.