Chương trước
Chương sau


Chương 1351

Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái. Anh không phải đang muốn cô nói ra câu “Trăm năm tu luyện chung chăn gối” sao? “Không biết!”

“Trăm năm tu tới cái gì?” Hoắc Nhiên kéo Vương Giai Tuệ vào lòng, “Nói cho anh biết! Không nói anh sẽ không buông em ra đâu!”

Vương Giai Tuệ giãy không nổi, đành phải thỏa hiệp: ”Trăm năm tu..chung chăn gối. Buông em ra được chưa?”

“Có thể! Nhưng mà…..” Hoắc Nhiên cúi thấp đầu, chạm vào môi Vương Giai Tuệ, mị hoặc nói: “Có phải em nên khen thưởng anh?”

“Khen thưởng…..gì cơ chứ?” Vương Giai Tuệ không yên, bất an chớp mắt.

Giọng nói của Hoắc Nhiên lúc tỉnh dậy có một sự gợi cảm đặc biệt.

Giọng anh không trong trẻo mà mang một chút khàn khàn. Nếu không nhìn mặt mà chỉ nghe giọng nói thì sẽ khiến người khác muốn nhào vào anh. Huống chi khuôn mặt của anh vẫn ở trước mặt cô, chỉ cần cô chu môi lên là sẽ chạm vào môi anh rồi.

“Tiểu Lạt Tiêu, cả đêm anh làm quân tử, không phải em nên khen thưởng anh một chút sao?” Hoắc Nhiên nhíu mày.

“Chẳng lẽ anh không nên làm quân tử sao?” Vương Giai Tuệ nhẹ nhàng hừ một tiếng.

“Được rồi! Coi như em thắng!” Hoắc Nhiên không biết làm sao mà thởi dài rồi để cô rời giường.

Vương Giai Tuệ đỏ mặt lao ra khỏi phòng ngủ, chạy vào nhà vệ sinh.

Đột nhiên cô phát hiện bản thân không có cách nào chống cự được mị lực của Hoắc Nhiên.

Vừa rồi nếu anh mạnh mẽ hôn cô thì nhất định cô sẽ mơ mơ màng màng mặc anh hôn mà quên kháng cự.

Tại sao sinh hoạt thường ngày của cô lại bị bác sĩ Mông Cổ này đảo lộn thế?

Cô dùng sức vỗ hai má đang đỏ bừng, buồn bực nghĩ.

Hoắc Nhiên nằm trên giường Vương Giai Tuệ, cực kỳ hứng thú thưởng thức cách bài trí trong phòng. Có lẽ bởi vì chỉ có hai mẹ con cho nên phong cách trong phòng có chút lộn xộn. Trên bàn trang điểm có một đống đồ trang điểm vứt lộn xộn góc bàn lại có một con heo đất, cạnh đó có một chồng sách vở. Đôi giày cao gót, gợi cảm cạnh một đôi giày thể thao trẻ trung. Trên bệ cửa sổ ngập tràn hoa tươi. Trên tường treo một bức tranh bé gái…..Một phong cách hỗn loạn nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp của gia đình.

Một gia đình bình thường là như vậy đúng không?

Căn nhà nho nhỏ nhưng thật ấm áp.

Anh lấy con gấu ở đầu giường, vừa bóp đầu nó, cười hỏi: “Con gấu bông này thật là có phúc. Ngày nào cũng được bà xã tao ôm ngủ!”

Vương Giai Tuệ vừa đi ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy giọng của Hoắc Nhiên vang lên. Vậy mà Hoắc Nhiên lại có thể trẻ con đến mức nói chuyện với thú bông. Cảm giác có chút thú vị và đáng yêu nha. Cô ngó đầu vào trong, cười khẽ: “Ghen tị sao? Vậy anh biến thành gấu lớn đi!”

“Anh biến thành gấu lớn thì em sẽ ôm anh sao?” Hoắc Nhiên nhíu nhíu mày.

“Vậy anh cứ biến thành gấu lớn trước đi đã!” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm làm mặt quỷ rồi chạy vào phòng bếp nấu cơm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.