Chương 1377
“Đúng rồi, khi anh thấy em và Ưng Mẫn, vẻ mặt của em rất quái lạ, có phải cô ấy đã nói gì đó rất ác độc kích thích em không?” Hoắc Trì Viễn nhớ tới vấn đề anh vẫn cực kỳ buồn bực.
Lúc ấy vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn rất mờ mịt, nói câu “Tôi không ngoan”, vẻ mặt của Ưng Mẫn thì vô cùng quái dị.
Anh không nghĩ ra vì sao Tề Mẫn Mẫn lại nói như thế, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Ưng Mẫn.
“Em, em không nhớ rõ rồi…” Tề Mẫn Mẫn mê mang nhìn Hoắc Trì Viễn: “Sáng… em mệt quá… có người gọi em… là anh sao? Cái gì em cũng không nhớ. Hoắc Trì Viễn, có phải em u mê không?”
“Là ngốc. Ngay cả Ưng Mẫn nói mà cũng để trong lòng.” Hoắc Trì Viễn sờ tóc Tề Mẫn Mẫn, bất đắc dĩ nói: “Về sau cách xa cô ấy một chút, có thể không tiếp xúc thì không cần tiếp xúc.”
“Em và cô ấy vốn là không cùng xuất hiện. Mỗi lần gặp đều là vì liên quan đến anh.” Tề Mẫn Mẫn u oán nhìn Hoắc Trì Viễn một cái. Ưng Mẫn là theo đuổi anh mà đến.
Trở lại nhà Vương Giai Tuệ, Hoắc Nhiên một mực làm theo lời mình nói, giống như một con gấu không đuôi bám dính lấy đối phương.
“Anh có thể ngồi xa ra một chút được không?” Vương Giai Tuệ nói với Hoắc Nhiên đang ôm mình.
“Không thể!” Hoắc Nhiên không kìm chế được hé môi cười, “Anh thích gần gũi em.”
“Anh như vậy làm sao mà em viết bài được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2672871/chuong-1369.html