Chương 1511
“Em biết. Bác gái không có xấu xa như thế, là bản thân em tự dọa chính mình mà thôi.” Tề Mẫn Mẫn khẽ gật gật đầu.
“Nếu sợ như vậy, về sau cũng không cần đi gặp bà ấy nữa. Anh sẽ chăm sóc bà ấy.” Hoắc Trì Viễn đau lòng ôm chặt Tề Mẫn Mẫn.
“Em cứ nghĩ rằng mình thành tâm đi chuộc tội, bác ấy sẽ không còn hận em nữa.” Tề Mẫn Mẫn thở dài, có chút vô lực nói.
“Nha đầu ngốc!” Hoắc Trì Viễn đặt tay sau gáy Tề Mẫn Mẫn, từ từ nhắm hai mắt nói.”Tuy em có hổ thẹn với bà ấy, nhưng cũng không thể để mặc bà ấy muốn làm gì cũng được, để cho bà ấy khóc lóc om sòm. Kiêu ngạo của em đâu? Tùy hứng của em đâu?”
“Gặp bác ấy, em nào đâu dám bốc đồng? Chuộc tội còn chưa đủ.” Tề Mẫn Mẫn dùng giọng mũi nói.
“Em cứ việc tùy hứng.Hậu quả để anh tới gánh chiu.” Hoắc Trì Viễn bá đạo nói.
Nếu cô lại bị thương, anh có thể sẽ mất đi lý trí, nói không chừng sẽ làm cho Tưởng phu nhân bị tổn thương.
“Được!” Tề Mẫn Mẫn cảm động gật gật đầu.
“Sẽ nghe lời anh chứ? Hửm?” Hoắc Trì Viễn sợ Tề Mẫn Mẫn không nghe lời, lo lắng giữ hai vai cô, nghiêm túc nhìn vào hai mắt.
“Nghe anh!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Từ hôm nay trở đi, cách xa bà ấy một chút. Bà ấy sẽ không có cơ hội làm em bị thương nữa!”
“Em không có khả năng sẽ vĩnh viên không gặp bà ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2670996/chuong-1503.html