Chương 1726
Cô có thể dùng cái tên “Ưng Mẫn” cả đời.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là “Ưng Mẫn” không chạy đến đây!
Bác sĩ bị Ưng Mẫn nói làm cho sửng sốt.
“Ý tôi là nếu cứu sống bà ấy, không mất trí cũng nằm liệt giường. Tôi không muốn bà ấy chịu khổ.” Ưng Tích vội vàng giải thích.
Bác sĩ khó hiểu nhìn Ưng Tích.
Có thể cứu lại không cứu, đây là lời mà một người con gái nói ra sao?
“Chữa trị não thật sự rất tốn kém, tôi có tiền cũng không trả nổi.” Ưng Tích lạnh lùng nói.
Từ trong phòng cấp cứu đi ra, Hoắc Trì Viễn liền lái xe chạy về bệnh viện phụ sản.
Không biết Tề Mẫn Mẫn có mềm lòng hay không, chịu đồng ý thấy anh.
Anh vừa lái xe vừa lấy điện thoại cầm tay ra, đeo tai nghe bluetooth vào, nhấn dãy số của Lâm Đạt: “Lâm Đạt, giúp tôi điều tra quản gia của nhà họ Tưởng. Tôi muốn điều tra rõ chuyện hôm qua.”
“Tôi đang ở nhà họ Tưởng, Hoắc tổng, quản gia có vài phần khái biệt, chính là lúc xảy ra án mạng.” Lâm Đạt tràn ngập nghi ngờ nói.
“Camera?” Hoắc Trì Viễn ngậm chặt môi, im lặng.
“Tôi nghi ngờ có người động tay động chân.”
“Anh cảm thấy ai có khả năng nhất?”
“Hoắc tổng không đoán được ai sao?” Lâm Đạt khiêu khích hỏi lại.
“Tôi đã đoán, thế nhưng không tìm được chứng cứ, tôi không có cách nào chứng minh Tề Mẫn Mẫn vô tội.” Hoắc Trì Viễn vuốt môi mỏng, lạnh lùng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2667218/chuong-1717.html