Chương trước
Chương sau


Chương 1748

“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn thưởng thức nhìn Ninh Hạo.

Anh vẫn có địch ý với Ninh Hạo, nhưng đứa con trai này lại vô tư an ủi chính mình.

“Không cần cảm ơn tôi. Nếu Tề Mẫn Mẫn quyết định rời khỏi anh, tôi sẽ theo đuổi cô ấy.” Ninh Hạo nói. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tề Mẫn Mẫn đã thật sự bỏ Hoắc Trì Viễn, nếu cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định với Hoắc Trì Viễn, anh chỉ biết an tĩnh ở bên cạnh bảo vệ cô như cũ.

“Dựa vào cậu.” Hoắc Trì Viễn thật sự nhìn thoáng qua Ninh Hạo.

Anh làm THƯƠNG tổn Tề Mẫn Mẫn, tuy anh có được tình yêu của cô, cũng không thể đảm bảo kết cục chính là gương vỡ lại lành.

Nếu Tề Mẫn Mẫn không thương anh nữa, trái lại Ninh Hạo không tồi.

Tuy nói thế, anh sẽ đau lòng.

Nhưng anh thật sự không hy vọng tiểu Nhiễm không biết nhìn nguời.

Nhưng là, anh không phải người có thể dễ dàng thua cuộc.

Cho nên phải dựa vào năng lực.

Anh chưa chắc đã thua.

“Một lời đã định!” Ninh Hạo vươn tay, thanh thản cười nói.

“Một lời đã định!” Hoắc Trì Viễn cầm tay Ninh Hạo, hứa hẹn.

Hai người đàn ông, lấy một loại phương thức đặc biệt để trở thành bạn bè.

“Vì sao cậu không phải anh em của Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc Trì Viễn có chút tiếc hận nói.

“Vì sao anh không phải chú của Tề Mẫn Mẫn?” Ninh Hạo nhíu mày, khiêu khích nhìn anh.

“Cái này là định mệnh.” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời: “Định mệnh nhất định chúng ta phải trở thành tình địch.”

“Đúng, cái này chính là định mệnh.” Ninh Hạo nở nụ cười.

Hoắc Trì Viễn cũng chưa chết tâm, sáng sớm hôm sau cùng Ninh Hạo lên núi.

Nhìn thấy hai người bọn họ, Bác Ngạn hoảng sợ.

“Sao hai người lại đến đây?” Bà lạnh mặt hỏi.

“Mợ, tối qua Tề Mẫn Mẫn có đến đây không ạ?”

“Trời tối, trên núi không có xe, làm sao con bé lên đây được?” Bác Ngạn che cửa, nghiêm mặt hỏi lại.

“Có lẽ hôm qua cô ấy đã đến thăm mọi người.” Hoắc Trì Viễn đứng ở cửa, mặt dày mày dạn không chịu rời đi, “Chúng cháu có thể vào trong chờ cô ấy không?”

Tề Mẫn Mẫn đang núp ở trong phòng, vội vàng nhìn về phía Trác Liệt.

“Xem ra anh ta thực sự lo lắng cho em. Em vẫn không muốn gặp sao?” Trác Liệt dùng khẩu ngữ hỏi.

Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.

Trác Liệt mở tủ gần lò sưởi ở đầu giường, nói với Tề Mẫn Mẫn:”Em vào đây trốn một lát. Hoắc Trì Viễn đợi em không thấy tự nhiên sẽ đi thôi.”

Tề Mẫn Mẫn lập tức chui vào.

Lúc Hoắc Trì Viễn và Ninh Hạo vọt vào phòng ngủ thì nhì thấy Trác Liệt ôm chăn ngáp ngái ngủ.

“Em rể, sao cậu lại đến đây?” Trác Liệt phảng phất có chút ngoài ý muốn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.