Chương 1756
“Trác Liệt là anh họ của vợ tôi, anh đừng hiểu lầm.” Hoắc Trì Viễn vội vàng giải thích.
“Thì ra là thế.” Người hàng xóm lau mồ hôi, “Làm tôi giật mình.”
“Xin hỏi bao giờ thì bọn họ trở về?” Hoắc Trì Viễn lập tức khí phách truy vấn.
“Nếu không tăng ca, chắc một lúc nữa sẽ về. Nếu không về, chắc là đi quán bar.”
“Cám ơn.” Hoắc Trì Viễn khom người nói cảm ơn.
Tuy rằng không gặp được Tề Mẫn Mẫn, nhưng có thể xác thực được tin tức của Tề Mẫn Mẫn, anh cũng thấy hài lòng.
Không ngờ cô lại ở cạnh Trác Liệt.
Xem ra ở Hắc Hà Trác Liệt đã lừa anh.
Tề Mẫn Mẫn lúc đó hẳn đã ở trong phòng?
Thảo nào anh vẫn luôn có cảm giác Tề Mẫn Mẫn đang ở rất gần.
Đó không phải là ảo giác mà là trực giác!
Trực giác của anh không hề sai.
Tề Mẫn Mẫn nhất định ở đó.
Nhưng cô không muốn gặp anh.
Anh vừa bị thương,tim lại đau nhói.
Một dao kia không thể đâm chết anh, nhưng lại để lại cho anh một vết sẹo rất nhức nhối.
Anh lấy giấy bút ra, viết một tờ giấy, nhét qua khe cửa, cô đơn xoay người xuống lầu.
Tề Mẫn Mẫn không chịu thấy anh, anh thoả mãn cô.
Anh cho cô thời gian tự bình phục lại.
Chờ đến lúc cô không còn hận anh, anh sẽ đến tìm cô.
Tề Mẫn Mẫn ở cùng Trác Liệt trong nhà nghỉ nhỏ hai ngày, cũng không dám ở lâu.
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2667152/chuong-1747.html