Chương trước
Chương sau


Chương 1760

“Giao cho em đó! Anh không tin thằng nhóc Hoắc Nhiên này!” Hoắc Trì Viễn nói xong thì nhắm mắt lại, nằm trên ghế sô pha, ngáy o o.

“Đã bao ngày không ngủ rồi chứ?” Hoắc Nhiên thấy Hoắc Trì Viễn ngủ say như vậy, đau lòng thở dài.

“Chắc là từ ngày Tề Mẫn Mẫn nói muốn ly hôn, anh ấy cũng chưa từng có giấc ngủ ngon nào!” Vương Giai Tuệ cũng có chút đau lòng cho Hoắc Trì Viễn.

Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước lại làm như thế?

Hiện tại, cứ coi như anh chịu trừng phạt đi.

Lúc anh xếp Tề Mẫn Mẫn ở vị trí thứ hai, liệu có nghĩ tới ngày hôm nay không?

Lúc anh coi Tưởng Y Nhiên trở thành thứ quý giá nhất trong lòng, có từng nghĩ tới bảo vật thật ra lại là Tề Mẫn Mẫn không?

Hoắc Nhiên cố gắng đỡ Hoắc Trì Viễn lên gác, nói với Vương Giai Tuệ: “Giúp anh một tay!”

Lúc này Vương Giai Tuệ mới tiến lên, hỗ trợ Hoắc Nhiên đỡ Hoắc Trì Viễn.

Hai người cùng nhau đỡ Hoắc Trì Viễn ném lên trên giường, mệt rã rời ngã ra đất.

“Ngủ như chết, chẳng khác gì heo cả!” Hoắc Nhiên bĩu môi, oán thầm.

“Được rồi! Anh bớt vài lời đi. Anh cả ngủ rồi, nhiệm vụ chúng ta đã hoàn thành một nửa. Ngày mai sẽ tiếp tục bước tiếp theo!” Vương Giai Tuệ đẩy Hoắc Nhiên, cười nói.

Rốt cuộc Hoắc Trì Viễn cũng ngủ rồi.

Trong mơ, anh thấy Tề Mẫn Mẫn.

Cô vẫn xinh đẹp như trước đây, nhìn anh đầy đắm đuối.

Anh vừa định ôm cô, cô giống như cơn gió mà lui về sau, khiến anh không thể chạm tay được.

Anh Hoắc gắng gọi tên Tề Mẫn Mẫn nhưng rồi lại tỉnh.

Hóa ra chỉ là giấc mộng.

Anh đau lòng ôm ngực.

Bác sĩ không cho anh uống rượu, anh lại càng đối nghịch, ngày nào cũng say

Nếu uống nữa, chắc anh cũng không xong.

Không được! Anh phải tỉnh táo lại, chờ Tề Mẫn Mẫn trở ề.

Anh Hoắc gắng đứng dậy, lung la lung lay đi về phía phòng tắm.

Xả nước lạnh, anh Hoắc gắng ép bản thân phải tỉnh táo.

Mãi đến khi bị lạnh cóng, hắt xì hơi, anh mới đứng dậy.

Râu rất lâu rồi chưa cạo, anh lấy lại phong độ đứng trước gương.

“Nhóc con, anh đã nói rồi, khi nào em quay đầu thì anh sẽ đứng ở đó chờ em! Quay về đi, anh chờ em lâu lắm rồi!” Hốc mắt Hoắc Trì Viễn ươn ướt nói.

Tề Mẫn Mẫn vừa mới lên, liền nhận được tin nhắn của Giai Tuệ.

Giai Tuệ: Ngày kia mình đính hôn, khi nào thì cậu về?

Tề Mẫn Mẫn do dự, mới gõ xuống một dòng chữ: Tạm thời chưa muốn trở về. Chúc cậu đính hôn vui vẻ.

Giai Tuệ: Không có thành ý (vẻ mặt phẫn nộ)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.