Chương 1788
Anh rất muốn giống như trước đây được ôm cô vào trong ngực, ngắm cô thắng, xem cô thua. Mặc kệ như thế nào Tề Mẫn Mẫn cũng đều tràn đầy nhựa sống, nhưng lúc nãy khi trở về, trên người cô không có lấy một chút sinh lực, trên người tỏa ra một cỗ nồng đậm bi ai.
Là anh đã gi3t chết sức sống ấy của cô, là anh tưới lên người cô sự bi thương ấy.
Đều là anh!
Hoắc Trì Viễn một quyền nên máy trò chơi, trò chơi đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ ngừng lại, một giây kia cũng khiến trái tim anh như ngừng đập.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra, Tề Mẫn Mẫn chính là hô hấp của anh, là dưỡng khí của anh, là động lực để tim anh có thể đập.
Vậy còn Tưởng Y Nhiên?
Anh dùng sức nắm chặt quả đấm, cố nén lại miệng vết thương đang rỉ máu, nhắm mắt lại tỉnh táo.
Nụ cười của Tưởng Y Nhiên vẫn hoàn mỹ như vậy.
Anh không có cách nào có thể quên đi 25 năm tươi đẹp như thế.
Nếu vứt bỏ toàn bộ, đây không phải là quá tàn nhẫn với Y Nhiên sao.
Y Nhiên không sai.
Vậy là ai sai?
Vận mệnh?
Đương lúc Lynda cầm một chồng tài liệu đứng ở trước cửa phòng gõ cửa khi đó, Hoắc Trì Viễn mới ý thức được anh đã ngồi hơn nửa ngày, anh không chỉ bỏ qua bữa sáng.
Anh chỉnh lại trang phục, mở cửa.
“Sao lại đột nhiên qua đây?” Giọng nói Hoắc Trì Viễn khàn khàn hỏi.
“Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2666739/chuong-1779.html