Chương 1796
Thật lâu, thật lâu sau anh mới xoay người rời đi.
“Ứng Mẫn” là người phức tạp, cũng là người đáng thương.
Sự thiện lương của cô không muốn hại bất cứ ai, nhưng tà ác trong cô không ngại giết chính bản thân mình chỉ để làm tổn thương anh.
“Không nên yêu” cũng là cái tội đã hủy đi Ứng Mẫn.
Anh chỉ có thể nói câu xin lỗi.
…
“Rốt cục cũng bị quản rồi ha?” Trần Lương nhìn Tần Viễn Chu, khóe môi hơi nhếch.
Tần Viễn Chu ôm sát bả vai Hoắc Tương, khẳng khái gật đầu: “Phải!Bị quản rồi, nhưng một chút khổ sở cũng không có.”
” Tư vị của hạnh phúc.” Trần Lương không có chút tư vị nhìn thoáng qua Hoắc Tương.
Tần Viễn Chu là anh em của anh, từa trước đến nay anh dù khi dễ anh em cũng sẽ không động đến vợ bạn, cho nên cho dù từng có cảm giác đối với Hoắc Tương, anh cũng sẽ không đánh đổi tình bạn này của mình.
Chỉ là sau Hoắc Tương sẽ còn người con gái khác có thể khiến tim anh đập loạn nhịp sao?
Anh có chút lo lắng.
“Nói rất đúng!” Tần Viễn Chu vẻ mặt hạnh phúc cười nói.
“Đừng có khóc xong vác mặt tới tìm tớ là được.” Trần Lương cười vỗ vỗ bả vai Tần Viễn Chu.
Vẫn chưa hãm sâu cho nên anh có thể bước ra đi?
Hiện tại anh chỉ có thể chúc mừng Tần Viễn Chu cùng Hoắc Tương.
Hoắc Tương nghe thấy Trần Lương nói, cô lập tức bất mãn kháng nghị: “Hai gạch ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2666722/chuong-1787.html