Chương 1812
Nếu anh có thể yêu cô thêm một chút, có phải sẽ không làm bị thương cô không?
Anh thật sự đáng chết!
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Vương Giai Tuệ khổ sở dựa sát vào trong lòng Hoắc Nhiên: “Không thể hòa hảo sao?”
“Cho bọn họ thời gian.” Hoắc Nhiên buồn bã trả lời.
Đau xót, cần thời gian để chữa khỏi.
Nếu có một ngày, miệng vết thương kết vảy thì sẽ không đau như thế nữa.
Khi đó, có lẽ còn có cơ hội gương vỡ lại lành.
“Đến bao giờ?” Vương Giai Tuệ lo lắng nói. Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn như thế, khiến cô rất lo lắng. nghe được hai người họ thương cảm như vậy, cô cũng cảm thấy khổ sở theo.
“Nhìn chị dâu nhỏ.” Hoắc Nhiên thở dài.
Hiện giờ anh cả chỉ có thể khẩn cầu vết thương trong lòng chị dâu khép lại sớm một chút.
Nếu không, cái gì cũng không được.
Hoắc Nhiên dừng xe trước cửa khách sạn, nhưng không có quấy rầy hai con người đang ôm nhau khóc ở ghế sau, lặng lẽ xuống xe, nắm tay Vương Giai Tuệ đi vào khách sạn.
Tề Mẫn Mẫn khóc đủ rồi, mới phát hiện ra trong xe chỉ còn mỗi cô và Hoắc Trì Viễn.
Cô lập tức trượt từ đùi anh xuống, lau khô nước mắt, dặn ra một nụ cười:”Đi ăn cơm. Tôi đói.”
Hoắc Trì Viễn không tình nguyện mím môi.
Thật muốn ôm cô mãi, không buông tay.
Nhưng ôm cô thì có tác dụng gì?
Lòng cô nay đã rời xa anh với tốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2665776/chuong-1803.html