Chương 1822
“Đúng vậy!” Vương Giai Tuệ cười khẽ, hỏi, “Chuyên gia tình yêu, hôm nay phải nhờ vào chị đó!”
“Còn có em đó!” Hoắc Tương vỗ vỗ bộ ng ực của Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ khoác lên vai Hoắc Tương, dùng sức gật đầu.
Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Tương nói mà ngơ ngẩn bị Hoắc Trì Viễn kéo vào nhà. Thấy bà nội Hoắc đẩy xe lăn ra đón cô, cô vội vàng chạy tới, khom người ôm lấy bà cụ: “Bà nội, Tiểu Nhiễm đến thăm bà!”
Hốc mắt bà nội Hoắc đỏ lên, “Con nên đến thăm bà già này sớm hơn. Bà luôn ngóng con về. Hôm tiệc đính hôn của Hoắc Nhiên, bà chỉ thấy con có một lúc. Con khiến bà nội nhớ con muốn chết đó!” Bà nội Hoắc vừa khóc, vừa vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn.
“Đều là Tiểu Nhiễm bất hiếu!” Tề Mẫn Mẫn tự trách, cắn môi.
Mặc kệ cô và Hoắc Trì Viễn có như thế nào thì bà nội cũng thật sự thương yêu cô, ba mẹ chồng cũng đối xử với cô rất tốt.
Cô không nên đoạn tuyệt toàn bộ quan hệ với người Cố gia, làm như vậy thì quá tuyệt tình.
“Con biết là tốt rồi!” Bà nội Hoắc vừa khóc vừa cười, “Về sau con thường xuyên đến thăm bà nội là được rồi!”
“Vâng!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật đầu.
“Chị dâu nhỏ, nếu chị đã đồng ý với bà nội thì ngàn vạn lần không được nuốt lời đó!” Hoắc Tương cười khẽ, lắc lắc ngón tay với Tề Mẫn Mẫn.
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn cảm giác rơi vào hang hồ ly.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2665754/chuong-1813.html