Chương 1837
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, đẩy Hoắc Trì Viễn ra: “Tôi chỉ tha thứ cho anh việc gạt tôi chuẩn bị pháo hoa mà thôi! Cũng không nói tha thứ cho anh tất cả!”
“Biết!” Hoắc Trì Viễn không tức giận. Nắm tay Tề Mẫn Mẫn, cười nói: “Chúng ta đi bắn pháo hoa đi!”
“Anh có mang theo bật lửa không?”
Hoắc Trì Viễn sửng sốt một phen, sờ sờ trong túi trống trơn, lúng ta lúng túng nói: “Có lẽ là ở trên xe rồi.”
Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn duỗi tay vào buồng lái tìm kiếm bật lửa.
Cái bật lửa đặt ở bên cạnh gạt tàn. Cô lúc này mới chú ý tới trong gạt tàn đã đầy tàn thuốc.
Cô lập tức không vui nhíu mày nhìn anh: “Anh dạo gần đây hút thuốc rất nhiều?”
Hoắc Trì Viễn quay đầu, nhìn Tề Mẫn Mẫn sửng sốt một phen.
“Anh nuốt nhiều khói vậy là muốn bị ung thư phổi sao?” Tề Mẫn Mẫn vượt qua Hoắc Trì Viễn, duỗi tay vào trong xe, lấy gạt tàn thuốc ra, ném xuống dưới chân ra sức giẫm lên.
Nhìn thấy động tác này của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn chẳng những không buồn bực, ngược lại còn vui vẻ cươi ra tiếng.
“Cười cái gì cười?” Tề Mẫn Mẫn oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Anh sẽ cai thuốc.” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, thanh âm khàn khàn nói, “Quá nhớ em, cho nên anh chỉ có thể dựa vào thuốc để làm mất đi cảm giác ấy. Nha đầu, anh cai thuốc! Anh nhất định cai thuốc!”
“Em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/2665716/chuong-1828.html