Chương trước
Chương sau


Chương 191

“Ba!” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy ba, lập tức chạy qua phía ông.

Tề Bằng Trình vừa thấy Tề Mẫn Mẫn thì lập tức đứng lên, bổ nhao qua ôm lấy cô cho đầy cõi lòng: “Bảo bối, sao con lại tới đây?”

“Công ty Hoắc Trì Viễn liên hoan.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời. Cô quan tâm nhìn sắc mặt của ba, phát hiện mặt ông không còn trắng xanh, đã có sắc hồng, mới yên lòng: “Khí sắc ba không tồi.”

“Con lại vẫn còn biết quan tâm đến ba sao?” Tề Bằng Trình đùa cợt véo má con gái: “Hơn nửa đêm chạy lấy người, cũng không biết báo bình an cho ba.”

“Ba!” Tề Mẫn Mẫn khó xử vùi vào trong lòng Tề Bằng Trình.

Tề Lạc sùng bái nhìn Hoắc Trì Viễn, vươn tay: “Anh rể, em là Tiểu Lạc, anh gọi em là tiểu Lạc là được.”

“Xin chào!” Hoắc Trì Viễn không nắm lấy tay của Tề Lạc, âm thanh rất lạnh lùng.

Tề Lạc ngượng ngùng thu tay lại.

Tề Bằng Trình ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Trì Viễn, có chút kiêu ngạo mà nói: “Hoắc tổng đúng là người bận rộn. Có rảnh đến cướp con gái của tôi đi, lại không rảnh mà mang con gái về thăm tôi một chút.”

Hoắc Trì Viễn không nói gì, chỉ là mỉa mai cong môi một cái.

“Bằng Trình, cũng không thể trách Hoắc tổng. chính con gái mình không tốt, nửa đêm còn bỏ trốn theo người ta.” Dương Nguyệt Quyên nói xong, thở dài, dùng một loại ánh mắt không quan tâm sự đời nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn bị Dương Nguyệt Quyên nói, cô lập tức trừng mắt nhìn đối phương: “Bà nói ai bỏ trốn? Tôi và Hoắc Trì Viễn là vợ chồng danh chính ngôn thuận!”

Tề Bằng Trình lập tức quát Tề Mẫn Mẫn: “Bảo bối tâm can, đừng nóng giận, dì con chỉ nói vậy vì lo lắng cho con, sợ con không tốt.”: “Nhận được sự quan tâm của dì, tôi cực kỳ tốt!” Tề Mẫn Mẫn khiêu khích nhìn Dương Nguyệt Quyên.

“Anh rể, anh đứng đó làm gì? Cũng qua đây ngồi đi!” Tề Lạc nhiệt tình hô Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn đi lên phía trước, dắt tay Tề Mẫn Mẫn, sủng nịnh nói: “Nha đầu, chúng ta về nhà.”

“Chú à, em có việc muốn nói chuyện với ba.” Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống bên cạnh Tề Bằng Trình, làm nũng nói: “Lão già, lễ quốc khánh đi Hải Nam với con để giải sầu đi.”

Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, mi Hoắc Trì Viễn nhăn lại. Cô muốn dẫn Tề Bằng đi Hải Nam sao vẫn chưa nói gì với anh? Hiện giờ anh đang có một đống việc, vốn không thể đi được.

Tề Bằng Trình cười hô hô xoa tóc con gái: “Vẫn là bảo bối tâm can rất tốt với ba!”

“Vậy thì quyết định như vậy đi. Ngày mai con bảo lớp trưởng đặt khách sạn và vé máy bay cho chúng ta.” Tề Mẫn Mẫn vươn ngón tay út ra ngoéo tay với Tề Bằng Trình.

“Là cậu bé xinh đẹp đó sao?” Tề Bằng Trình nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lẽo của Hoắc Trì Viễn, cười hỏi con gái.

“Uhm, vừa lúc cậu ấy cũng phải đi Hải Nam.” Tề Mẫn Mẫn gật đầu: “Nhiều người càng thêm náo nhiệt.”

“Chị, có thể mang em theo cùng không?” Tề Lạc vừa nghe thấy có Ninh Hạo liền lập tức muốn đi, lập tức đứng lên: “Người ta cũng chưa đi Hải Nam, hình như nằm ở dưới tàng cây hóng gió biển.”

Tề Mẫn Mẫn vừa định từ chối, Dương Nguyệt Quyên liền mở miệng: “Một nhà chúng ta còn chưa từng đi du lịch, không bằng đi cùng đi. Tề Mẫn Mẫn nói rất đúng, nhiều người càng náo nhiệt.”

Tề Lạc cảm kích nhìn mẹ mình.

“Cũng được.” Tề Bằng Trình đồng ý gật đầu., Tề Mẫn Mẫn có chút tức giận trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên một cái. Cô chỉ muốn đi giải sầu với ba, cũng không tính toán đi cùng hai mẹ con bà ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.