"Sao vậy ạ?"
Vì sự xuất hiện của Mộ Dung Đan Linh, Thẩm Huy đã không còn gọi cô là mẹ nữa. Nhưng hiện tại cô không hề quan tâm tới chuyện đó, vui vẻ chỉ người nằm trên giường rồi nói với cậu bé.
"Cha con tỉnh rồi, cha con tỉnh rồi."
"Thật sao?"
Thẩm Huy hoang mang hoảng hốt chạy tới trước giường, phát hiện cha mình mở mắt ra thật. Cậu bé vui vẻ gọi anh, bổ nhào vào trong ngực anh. Nước mắt không kìm nén được mà ào ào tuôn rơi.
"Cha, cha thật sự tỉnh lại rồi?"
"Khụ."
Thẩm Hải Dương ho khan một tiếng, Lý Hà nhanh chóng kéo cậu bé ra: "Đứa nhỏ xúc động quá rồi, anh đừng để ý. Em đi rót nước cho anh, cho thấm cổ họng."
Anh không cần dùng ống thông dạ dày đưa vào miệng để uống một hớp nước nữa, tiến bộ này đã khiến người ta mừng như điên. Hơn nữa uống nước xong anh nhìn Lý Hà muốn nói chuyện, chuẩn bị rất lâu sau đó mới nghi ngờ hỏi.
"Cô là… ai?"
Trong lúc nhất thời Lý Hà không biết nên trả lời thế nào, cô đứng tại chỗ không nói gì, anh nhìn cô rồi lại lắp bắp mở miệng: "Tôi nghe, cô nói chuyện, trong phòng, vợ?"
Anh vừa mới tỉnh không bao lâu, Lý Hà xấu hổ không tiện mở miệng nói gì. Trái lại Thẩm Huy ở một bên lại nhanh chóng mở miệng trả lời những nghi ngờ của cha mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-thanh-nien-tri-thuc-trong-sinh/4507194/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.