Anh ta đẩy xe ra ngoài, Lý Hà thì đi ra khỏi nhà. Nhặt trong viện lên một viên gạch, đứng chính giữa, tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, dường như bị ép tới cực hạn, rốt cuộc không thể chịu đựng được.
“Nhà họ Lưu, các người bắt nạt người khác như thế, vậy hôm nay chơi tới cùng. Chỉ cần Lý Hà tôi còn sống một ngày, anh đừng mơ chắn kín cửa sổ nhà tôi.”
Đường đi không rộng rãi như trước kia, bắt ánh sáng kém, cô nói chứ, giống như muốn chắn nhà bọn họ thành mộ phần vậy. Mẹ Lưu Bưu muốn kéo cô ra thì bị cô giơ tay quăng sang một bên. Vừa rồi còn là Lâm Đại Ngọc, chớp mắt đã thành Tôn Nhị Nương. Hằng năm làm việc nông nên cánh tay rất rắn chắc, mấy năm nay vì để kiếm thêm điểm công, việc cô làm đều là việc của đàn ông, trên cánh tay đều là cơ bắp.
“Nói cho các người biết, đừng mong bắt nạt mẹ góa con côi chúng tôi, ép quá lf một mình tôi đổi cả nhà các người. Bà đây bỏ ra cái mạng này, các người cũng đừng mơ chắn nhà tôi lại.”
Tranh chấp xây phòng chắn ánh sáng đơn giản khiến cô hét giống như phá vỡ đường cùng trên chiến trường. Khàn cả giọng hô to, Lưu Bưu đẩy xe tới, còn chưa tới trước mặt, cô đã xông lên ném về trán anh ta một cục gạch. Lập tức đầu người đàn ông máu chảy không ngừng, mọi người nhanh chóng thu xếp đưa đến trung tâm y tế.
Người nhà họ Lưu đều đi lo việc khác, cô vỗ vỗ tay, đem gạch đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-thanh-nien-tri-thuc-trong-sinh/4507167/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.