"Họa Họa, con dẫn em trai ra ngoài chơi đi."
Bảo con gái dẫn con trai đi ra ngoài, hai đứa nhỏ vừa rời tầm mắt, cô có cảm giác mình lý trí hơn một chút. Con trai từ nhỏ đã học giỏi, con trai trời sinh đã rất khát khao cha, vậy thì đi với cha đi.
"Tôi không nuôi nổi hai đứa nhỏ, Như Nhất theo anh."
Phương Trung Thành nghe vậy thì sửng sốt, sự sắp xếp này thực sự ra ngoài dự liệu của anh ta. Con người cô yêu thương con cái thế nào anh ta biết, không nghĩ tới sắp ly hôn cô lại không cần con trai.
Anh ta mới vừa tốt nghiệp, hôm qua mẹ của anh ta còn nói sau này tìm một cô gái cho anh ta lập gia đình lần nữa. Nếu anh ta mang theo đứa bé, vậy còn có thể thuận lợi sao? Thế nhưng thấy cô như vậy, đã dự định xong xuôi rồi. Nếu như anh ta không đồng ý…
"Con cái không phải của một mình tôi, anh không thể hoàn toàn không chịu trách nhiệm làm cha của anh. Nếu như anh không muốn, vậy ba mẹ con chúng tôi đều ở lại, nuôi gia đình chăm sóc vợ con là trách nhiệm của một người đàn ông, anh sẽ không xách quần không quan tâm gì đấy chứ?"
"Tôi…"
Phương Trung Thành bị cô chèn é, sắc mặt tái nhợt, lúc thì xanh một trận, thẹn quá thành giận xem thường cô. "Nhìn dáng vẻ của cô, thô bỉ còn không bằng một gã đàn ông hay móc chân. Ở trước mặt em chồng mà cái gì cũng nói, cô vẫn còn là phụ nữ sao? Với người như cô, tên đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-thanh-nien-tri-thuc-trong-sinh/4507153/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.