“Để mẹ xem cục cưng của mẹ đã cao chừng nào!” An Điềm cũng mau chóng ôm An An vào lòng, đưa tay vuốt ve âu yếm con trai.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.” Giọng nói nũng nịu của An An khiến An Điềm nghe thấy vừa đau lòng vừa xót xa.
An Điềm biết An An rất nhớ mình, nhưng cũng cảm nhận được con trai đang cố gắng không bộc lộ nỗi nhớ quá nhiều, tránh cho mẹ không quá lo lắng cho mình.
An An chỉ mới bốn tuổi mà đã có thể nhạy cảm như thế, nghĩ đến điều này khiến An Điềm cảm thấy càng thêm chua xót.
An Điềm ôm An An một lúc mới trông thấy Mỹ Mỹ và bà nội Ôn Mỹ Lan đang đứng phía xa, Ôn Mỹ Lan lúc này cũng trông thấy An Điềm.
Ôn Mỹ Lan là một người phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc một chiếc áo in hoa chìm, chân mang đôi giày vải màu đen được làm thủ công. Bà không quen An Điềm nên lập tức cất tiếng quát: “Này, cô là ai thế?
“Mẹ nuôi!” Ôn Mỹ Lan vừa dứt lời thì Mỹ Mỹ đã nhận ra An Điềm, lập tức chạy đến.
“Chà, Mỹ Mỹ lại đẹp hơn nữa rồi!” An Điềm chưa kịp trả lời Ôn Mỹ Lan thì Mỹ Mỹ đã sà vào lòng cô, khiến An An trông thấy mà ghen tị hừ mũi.
Lúc này Ôn Mỹ Lan cũng đã bước đến trước mặt An Điềm, bà quan sát An Điềm một lượt từ đầu đến chân, nhận thấy đây là một cô gái trông rất xinh đẹp, trang điểm cũng rất có khí chất, thảo nào không ưng ý người nào, đến tận bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-quay-lai-tong-tai-biet-sai/185219/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.