Chương trước
Chương sau
60438.“Nhiên Nhiên, em về rồi đây.” Cố Thiên Kỳ bước đến trước mặt An Điềm, ôm cô vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, pháo hoa trên đầu Cố Thiên Kỳ và An Điềm càng nổ nhiều hơn nữa, muôn hình vạn trạng rực rỡ trên bầu trời, khiến người ta không khỏi trầm trồ.
“Nhiên Nhiên, pháo hoa này là em chuẩn bị cho chị đấy, chị thích không?”
“Chuyện này…” Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, An Điềm hoàn toàn không kịp phản ứng, cô ngẩn người nhìn pháo hoa trên bầu trời, đầu óc trống rỗng, không biết phải nói gì nữa.
“Nhiên Nhiên, em nhớ chị lắm.” Cố Thiên Kỳ gục mặt lên tóc An Điềm, mùi mằn mặn của nước biển trong gió lúc này đã hoàn toàn bị mùi thơm trên người An Điềm lấn át.
“Thiên Kỳ…” An Điềm mấp máy môi, gọi tên Cố Thiên Kỳ.
“Ơi.” Cố Thiên Kỳ vẫn ôm chặt An Điềm, khẽ gật đầu, nghe Nhiên Nhiên gọi tên mình thế này đúng là một cảm giác hạnh phúc không dễ gì mà có được.
“Cái thằng nhóc này sao không biết lớn nhỏ gì cả vậy?” An Điềm lúc này đã có phản ứng, lập tức đẩy Cố Thiên Kỳ ra, cất giọng quát mắng, bầu không khí lãng mạn vừa rồi Cố Thiên Kỳ tạo ra bây giờ lập tức mất sạch.
Cố Thiên Kỳ bị đẩy ra, ánh mắt lập tức tối sầm lại, nhưng nhìn vẻ mặt giận dỗi của An Điềm, anh lại nở nụ cười trên môi.
Anh đưa tay ra vuốt mũi An Điềm hỏi: “Nhiên Nhiên, chúng ta đã bốn năm không gặp rồi, bây giờ gặp lại không phải nên nước mắt lưng tròng sao? Chị đẩy em ra lại còn quát em như vậy, em đau lòng lắm đấy!”
Cố Thiên Kỳ nói xong liền đưa tay ôm ngực, tỏ vẻ như đang rất đau khổ.
“Thiên Kỳ, mấy nắm không gặp, sao em lại trở nên thích đùa thế này?” An Điềm cười bất lực, cô quay đầu nhìn mấy người tài xế đứng đằng xa, sau đó quay lại hỏi tội Cố Thiên Kỳ, “Hai người tài xế ép chị với Tô tổng đến đây là người của em đấy à?”
“Đúng vậy.” Cố Thiên Kỳ thành thật gật đầu.
“Em…” An Điềm càng bất lực hơn, lại hỏi, “Em muốn gặp thì cứ gặp, sao lại bảo hai người đó dọa chị?”
“Em…” Cố Thiên Kỳ gãi gãi đầu, cười có hơi ngượng ngùng, “Hôm nay là sinh nhật chị, thế nên em muốn tạo bất ngờ cho chị! Còn có cả pháo hoa nữa này!”
Cố Thiên Kỳ nói xong liền chỉ lên mấy vầng pháo hoa trên bầu trời.
“Sinh nhật chị?” An Điềm ngẩng đầu nhìn số pháo hoa rực rỡ ấy, kinh ngạc vô cùng.
“Chị không nhớ à?” Cố Thiên Kỳ còn ngạc nhiên hơn cả An Điềm.
“Chị…” An Điềm cúi đầu nhớ lại hôm nay là ngày mấy, rồi đột nhiên hiểu ra, thì ra hôm nay thật sự chính là sinh nhật mình!
Trời ạ!
An Điềm vỗ vào trán mình, cười méo xệch: Chắc do thời gian này trải qua nhiều chuyện quá nên mình thậm chí còn quên luôn cả ngày sinh nhật của mình!
Cố Thiên Kỳ trông thấy dáng vẻ sực nhớ ra của An Điềm thì liền hỏi đầy kì vọng: “Vậy em có phải người đầu tiên chúc mừng sinh nhật chị không?”
“Chậc…” An Điềm nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Đúng thế thật!”
An Điềm trả lời Cố Thiên Kỳ xong, trong lòng bất giác có chút hụt hẫng: Mình và Cố Thiên Tuấn đã quay lại với nhau, nhưng Cố Thiên Tuấn lúc nào cũng bận rộn công việc, tuy ngay cả mình cũng không nhớ ngày sinh nhật của mình, nhưng Cố Thiên Tuấn tại sao lại cũng không nhớ? An Điềm thật sự cảm thấy có hơi buồn.
“Nhiên Nhiên, sao ở trước mặt em mà chị lại nhớ đến người khác vậy?” Cố Thiên Kỳ vừa trông thấy dáng vẻ thất thần của An Điềm thì liền không vui, bèn đưa tay vuốt tóc cô nói, “Em nhớ chị nhiều như vậy, chị lại không nhớ em!”
An Điềm lập tức thoát khỏi tâm trạng buồn bã, ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Kỳ rồi kiễng chân gõ vào trán anh: “Cái thằng bé này! Sao lại sờ đầu chị? Không biết lớn nhỏ gì cả!”
Cố Thiên Kỳ liền chộp lấy cánh tay An Điềm, nở nụ cười rực rỡ như ánh trăng sáng lên trong màn đêm: “Nhiên Nhiên, đừng gọi em là thằng bé nữa, chị chỉ lớn hơn em có ba tuổi thôi mà.”
“Lớn hơn một tuổi thì đã là chị rồi!” An Điềm nghiêng đầu, nhìn Cố Thiên Kỳ lúc này đã cao hơn mình rất nhiều mà cảm khái, “Không ngờ bốn năm trôi qua nhanh thật, chị còn nhớ hồi học cấp ba em còn thấp hơn Cố Thiên Tuấn khá nhiều, bây giờ thì cao xấp xỉ anh ấy rồi, chị đúng là già thật rồi!”
“Không, chị không già, trong mắt em thì chị lúc nào cũng là đẹp nhất.” Cố Thiên Kỳ khom người từ từ áp sát An Điềm, giọng nói hết sức dịu dàng.
“Chậc chậc chậc…” An Điềm hoàn toàn không có cảm xúc gì với câu tán tỉnh của Cố Thiên Kỳ, cô lùi về một bước, thở dài nói với Cố Thiên Kỳ, “Thiên Kỳ, em không những đã cao lên mà còn biết cả cách tán gán nữa! Quả nhiên dinh dưỡng ở nước ngoài tốt thật đấy!”
“Ôi trời, Nhiên Nhiên vừa nhìn là biết hết rồi, quả nhiên là lợi hại mà!” Cố Thiên Kỳ nhún vai, tỏ vẻ luyến tiếc.
“Ha ha…” An Điềm bật cười vui vẻ, sau đó phẩy tay nói với Cố Thiên Kỳ, “Không đùa nữa, Thiên Kỳ, em về khi nào vậy?”
“Em…”
“An Điềm!”
Cố Thiên Kỳ còn chưa kịp nói xong thì Cố Thiên Tuấn lúc này đã đuổi đến nơi, chạy đến chắn trước mặt An Điềm, nhưng do trời quá tối nên anh hoàn toàn không nhìn rõ mặt của chàng trai đang đứng đối diện với cô.
Ánh mắt lóe lên tia nhìn nguy hiểm, Cố Thiên Tuấn khẽ xoay cổ nhìn chằm chằm chàng trai ấy.
Một tiếng “bốp” vang lên, Cố Thiên Tuấn không do dự tung ra một cú đấm, Cố Thiên Kỳ lập tức ngã xuống bãi cát.
“Ưm…” Cố Thiên Kỳ đưa tay bịt mũi, nằm quằn quại trên bãi cát.
“Cố Thiên Tuấn, anh làm cái gì thế?” An Điềm lập tức đẩy Cố Thiên Tuấn ra, định chạy lên xem vết thương Cố Thiên Kỳ thế nào.
Nhưng không ngờ Cố Thiên Tuấn lại đưa tay kéo An Điềm vào lòng, cúi đầu, đưa tay ôm chặt lấy hông cô rồi nói bằng giọng cố kìm nén sự phẫn nộ: “An Điềm, em có thể ngoan ngoãn một chút được không? Chạy lung tung khắp nơi thì thôi đi, lại còn tùy tiện nói chuyện với người lạ, bây giờ còn vì hắn mà đẩy anh ra!”
“Cố Thiên Tuấn, anh làm gì mà nghiêm trọng vậy?” An Điềm biết Cố Thiên Tuấn quan tâm đến mình, nhưng anh chưa nhìn rõ người trước mặt là ai mà đã đánh thì đúng là quá đáng, “Cố Thiên Tuấn, người mà anh đánh là Thiên Kỳ, em trai của anh, Cố Thiên Kỳ đấy!”
“Cái gì?” Bàn tay đang ôm An Điềm của Cố Thiên Tuấn vì quá bất ngờ mà hơi buông ra, anh quay lại nhìn người đang nằm trên bãi cát rồi lại nhìn An Điềm, không tin được mà hỏi, “Cố Thiên Kỳ?”
“Đúng rồi, chính là Thiên Kỳ đấy! Anh đúng là…” An Điềm xót xa thở dài, sau đó vùng ra khỏi người Cố Thiên Tuấn mà chạy đến bên cạnh Cố Thiên Kỳ.
An Điềm ngồi xổm xuống, khẽ vỗ vào vài Cố Thiên Kỳ hỏi: “Thiên Kỳ, em không sao chứ?”
“Mũi của em…” Giọng của Cố Thiên Kỳ có vẻ rất đau đớn, “Mũi của em hình như đang chảy máu!”
“Vậy sao?” An Điềm lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Tuấn, “Cố Thiên Tuấn, mũi của Thiên Kỳ chảy máu rồi, chúng ta mau đưa cậu ấy đến bệnh viện đi.”
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đã trấn tĩnh, vẻ mặt dần trở lại sự lạnh lùng, anh nhấc chân bước nhanh về phía An Điềm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.