Chương trước
Chương sau
 An Điềm trợn to mắt, nhất thời quên mất phải suy nghĩ, cũng để mặc cho Cố Thiên Tuấn nắm tay mình lên. Trong tâm trí cô bây giờ chỉ còn một giọng nói: Cố Thiên Tuấn làm vậy là đang tỏ tình với mình sao?
 “An Điềm!” Chất giọng sang sảng của chị chủ nhà vang lên. “An An và Mỹ Mỹ muốn đọc truyện, chìa khóa nhà cô để ở đâu?”
 An Điềm nghe thấy tiếng hét của chị chủ nhà liền ngay lập tức hoàn hồn lại. Cô nhìn vào viên kim cương xanh đã đeo trên tay mình, vội vàng cởi nó ra rồi nhét vào tay Cố Thiên Tuấn: “Tôi, tôi không biết anh đang làm gì, nhưng tôi thấy làm vậy rất không tốt! Tôi, tôi đi tìm chị chủ nhà đây!”
 An Điềm nói xong liền chạy ra khỏi bếp trong ánh mắt né tránh.
 Còn Cố Thiên Tuấn nhìn vào viên kim cương xanh trong tay với vẻ ủ rũ, sau đó từ từ đứng dậy. Anh khẽ thở dài: Xem ra, chặng đường làm cho An Điềm hồi tâm chuyển ý, vẫn còn phải đi rất dài.
 “Chìa khóa để trong túi xách của em, để em đi lấy cho.” An Điềm vừa nói với chị chủ nhà, vừa cầm túi xách của mình lên và móc chìa khóa ra.
 “Thôi khỏi!” Chị chủ nhà giật lấy chìa khóa từ tay An Điềm, mỉm cười nói: “Để tôi đi lấy truyện cho, cô và cậu đẹp trai kia cứ ở trong bếp mà trao đổi tình cảm. Tôi thấy An An cũng rất thích cậu ấy đấy!”
 “Em…” An Điềm còn chưa nói gì, chị chủ nhà đã tỏ vẻ “tôi hiểu mà” và bước ra khỏi cửa.
 An Điềm thở dài. Cô quay đầu lại và nhìn về hướng bếp, trong lòng rối như tơ vò, không biết phải làm gì.
 Ở bên này, chị chủ nhà cầm chìa khóa An Điềm đưa mở cửa ra. Sau khi đưa tay ấn công tắc trên tường, phòng khách nhỏ trong căn hộ ngay lập tức tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ.
 Chị chủ nhà ngân nga một bài hát vì tâm trạng rất vui, đi đến căn phòng nhỏ của An An.
 Song, khi chị chủ nhà ấn công tắc đèn phòng An An thì đèn lại không sáng, chị ấn lại vài lần nhưng vẫn không sáng.
 “Lạ thật!” Chị chủ nhà gãi đầu lẩm bẩm: “Đèn trong phòng An An sao lại bị hỏng rồi?”
 Cố gắng mò mẫm đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường của An An, cuối cùng chị chủ nhà cũng tìm được cuốn truyện nằm trên bàn. Chị ôm cuốn truyện trước ngực mình, quay người lại định đi về phía cửa.
 Lúc này, trong ánh sáng lờ mờ, chị chủ nhà đột nhiên nhìn thấy một bóng đen xẹt qua, làm chị sợ đến lạnh sống lưng.
 Chị chủ nhà dụi dụi mắt mình, mượn ánh đèn rọi vào từ phòng khách, cố nhìn kỹ một lượt quanh căn phòng nhỏ của An An, thấy rằng không có bất kỳ ai trong đó.
 Lúc này chị chủ nhà mới khẽ thở phào, chị nhích chân định quay người lại…
 Nhưng giây tiếp theo, chị chủ nhà đột nhiên cảm thấy đau nhói ở thắt lưng.
 Cuốn truyện trong tay rơi cái soạt xuống sàn nhà. Chị chủ nhà đau đớn cả người đưa bàn tay run rẩy ra, sờ vào chỗ thắt lưng đột nhiên bị đau đó.
 Lòng bàn tay truyền đến một hơi ấm ẩm ướt, rồi mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Bàn tay run rẩy kia của chị chủ nhà đã chạm vào một bàn tay đang nắm chặt cây dao găm.
 Chị vốn đã rất sợ hãi từ từ quay mặt lại, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt u ám kia.
 “A!” Con ngươi của chị chủ nhà lập tức giãn ra tối đa, rồi hét lên trong hoảng loạn.
 Nhìn thấy khuôn mặt của chị chủ nhà, con ngươi của Chu Hán Khanh đang đeo mặt nạ bỗng co lại: Tiêu rồi, vừa rồi vì muốn phục kích An Điềm, anh ta đã cố tình phá hỏng cây đèn trong căn phòng nhỏ, nhưng không ngờ người đến đây lại không phải là An Điềm!
 “Cứu tôi với!” Chị chủ nhà tiếp tục hét lên trong vô thức, cơn đau ở thắt lưng khiến giọng của chị nghe rất thảm thiết.
 Chu Hán Khanh đứng trong bóng tối bỗng cảm thấy sợ hãi, ngay lập tức rút con dao ra khỏi thắt lưng của chị chủ nhà, rồi đâm nó vào ngực chị.
 “Phập…”
 Lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào máu thịt. Dòng máu nóng bắn tung tóe trên mặt chị chủ nhà, bắn cả lên người Chu Hán Khanh.
 Chị chủ nhà đưa tay cầm chặt lấy lưỡi dao, không để mũi dao đã đâm vào ngực mình tiến đến sát tim mình hơn.
 Đau! Đau quá!
 Nhưng chị chủ nhà không dám buông tay. Nếu chị buông tay, thì thứ bị thương không chỉ là bàn tay của chị nữa.
 “Cứu, cứu, tôi, với!” Chị chủ nhà dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà hét lên. Giọng chị nhanh chóng xuyên qua bức tường và truyền đến căn nhà bên cạnh.
 Cố Thiên Tuấn đang chơi game với An An nghe thấy tiếng hét, đôi lông mày kiếm chợt nhíu lại, ngay lập tức lao ra ngoài.
 Sau khi An Điềm sững sờ một giây, cô vội hét lên với ông bà ngoại của Mỹ Mỹ: “Bác trai, bác gái! Hai bác mau gọi 113, rồi ở yên trong này lo cho An An và Mỹ Mỹ, không được đi ra ngoài!”
 Ông bà ngoại của Mỹ Mỹ vì sợ nên hơi đứng hình, sau một hồi, một người mới ôm lấy An An và Mỹ Mỹ, còn người kia thì gọi điện báo cảnh sát.
 “Rầm” một tiếng, Cố Thiên Tuấn đạp mạnh để mở cánh cửa căn hộ của An Điềm, An Điềm nhanh chóng theo đến cũng đã có mặt.
 “Cứu, cứu tôi!” Giọng nói đứt quãng của chị chủ nhà phát ra từ trong căn phòng nhỏ của An An.
 “Đã xảy ra chuyện gì?” An Điềm sốt ruột tiến lên một bước, muốn đến gần phòng của An An.
 Nhưng Cố Thiên Tuấn đã kéo An Điềm lại và bảo vệ sau lưng mình. Anh nhìn An Điềm hét lên đầy kích động: “An Điềm, đứng sau lưng anh, không được di chuyển!”
 An Điềm cắn chặt môi, tự biết bây giờ không phải là lúc để cãi vã. Vì vậy, cô chỉ cúi đầu xuống, ngoan ngoãn núp sau lưng Cố Thiên Tuấn.
 Lúc này, Cố Thiên Tuấn mới hơi yên tâm. Anh nhúc nhích cổ họng rồi đi về phía phòng An An với ánh mắt đầy cảnh giác.
 “Cộc, cộc, cộc…”
 Một loạt tiếng bước chân chậm chạp phát ra từ trong căn phòng nhỏ. Rồi sau đó, Chu Hán Khanh đang đeo mặt nạ kẹp lấy cổ chị chủ nhà, bước ra khỏi căn phòng nhỏ của An An.
 Cố Thiên Tuấn?
 Chu Hán Khanh bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang che chở An Điềm sau lưng mình, ngay từ cái nhìn đầu tiên!
 Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Cử chỉ của họ sao lại thân mật đến thế? Chuyện này, rốt cuộc là sao?
 Những gì xảy ra trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Chu Hán Khanh. Qua lớp mặt nạ, anh ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm trọng của Cố Thiên Tuấn, rồi thất thần đi vài giây.
 Chị chủ nhà ngay lập tức chớp lấy cơ hội ngàn năm có một này. Chị chụp lấy cổ tay Chu Hán Khanh và dùng hết sức kéo nó sang một bên.
 Tuy nhiên, Chu Hán Khanh xưa nay luôn có tính cảnh giác rất cao đã kịp phản ứng. Anh ta kéo mạnh cánh tay về, lưỡi dao sáng lạnh lập tức tiến sát đến cổ họng của chị chủ nhà.
 “Đừng!” Khoảnh khắc đó, An Điềm đã hét lên vì sợ hãi. Sự cố bất ngờ khiến cô quên đi suy nghĩ, chỉ biết hét lên trong tiềm thức. Cô không thể trơ mắt nhìn bạn mình chết thảm dưới con dao kia được!
 Chu Hán Khanh đã kịp thu lại lực tay của mình trong giây cuối cùng. Và sau đó, lưỡi dao sắc bén kia đã rạch ra một vết thương nhỏ trên cổ của chị chủ nhà.
 Tuy nhiên, chỉ cần con dao đó hơi hướng về trước một chút nữa, thì cổ họng của chị chủ nhà có thể sẽ bị cắt đứt, cả phòng khách nhất định sẽ bị văng đầy máu.
 Lúc này, Chu Hán Khanh đã bình tĩnh lại một chút. Bây giờ, trong đầu anh ta chỉ có một giọng nói: Cố Thiên Tuấn chắc chắn có một chuyện khủng khiếp đang giấu mình và Mộng Chỉ. Vì vậy, anh ta phải trốn thoát. Nếu không, Mộng Chỉ nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
 “Cứu, cứu tôi…” Sắc mặt của chị chủ nhà ngày càng xanh xao, trên lưng, ngực và tay đều có những vết thương. Máu đang tuôn ra từ những vết thương đó, làm ướt sũng cả mặt sàn.
 An Điềm lo lắng tiến lên một bước, không muốn bị Cố Thiên Tuấn chặn lại nữa. Nhưng anh đã quay sang nhìn cô: “Đừng lo, anh sẽ cứu chị ấy.”
 An Điềm nhìn vào vẻ mặt điềm tĩnh của Cố Thiên Tuấn, cô bỗng thấy yên tâm hơn. Nghĩ kỹ lại, dù vào thời khắc nguy cấp như thế nào, chỉ cần Cố Thiên Tuấn xuất hiện, anh luôn có thể hóa dữ thành lành…
 Cố Thiên Tuấn nói xong liền quay người lại, nhìn vào Chu Hán Khanh đang đeo mặt nạ, điềm tĩnh nói: “Tôi là tổng tài của Tập đoàn Cố Thị, Cố Thiên Tuấn. Thân phận của tôi quan trọng hơn. Nếu bắt giữ tôi, cơ hội trốn thoát của anh có thể sẽ lớn hơn một chút. Vì vậy, tôi sẽ dùng bản thân mình để đổi lấy người trong tay anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.