Chương trước
Chương sau
“Cô…” Dương Thanh Lộ cắn răng, cô biết rõ Chu Mộng Chỉ đang cố tình chơi mình, nhưng cô vẫn cố nhịn. Cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói: “Chuyện ngày hôm đó cứ bỏ qua đi, sau này chúng ta vẫn là đồng nghiệp. Còn nữa…”
“Phì...” Chu Mộng Chỉ không chờ Dương Thanh Lộ nói xong thì đã phì cười. Dường như cô ta không nhìn thấy khuôn mặt đã tái nhợt đi vì giận của Dương Thanh Lộ, chỉ quay đầu lại nhìn vào cốc Cappuccino mà Dương Thanh Lộ đã đặt trên bàn mình.
Chu Mộng Chỉ lắc đầu một cách nhàn nhã, vừa ngắm bộ móng tay mới làm xong của mình, vừa nói với giọng khinh bỉ: “Tôi không thích Cappuccino, cô đem về mà uống.”
“Chu Mộng Chỉ!” Cuối cùng, Dương Thanh Lộ cũng không nhịn được nữa, cả người cô run rẩy vì tức giận. Cô trợn mắt nhìn vào Chu Mộng Chỉ nói: “Tôi cho cô biết, cô đừng hiếp người quá đáng! Với trình độ và mấy chiêu trò của cô, nhóm dự án này sẽ không để cho cô một tay che trời đâu! Chẳng phải chỉ là cáo mượn oai hùm sao? Làm người đừng nên kiêu ngạo quá!”
Dương Thanh Lộ vừa dứt lời, vẻ mặt nhàn nhã của Chu Mộng Chỉ ngay lập tức lạnh băng. Cô ta vốn nghĩ, bây giờ cứ sỉ nhục Dương Thanh Lộ cho đã, sau đó giáng chức cô thêm vài bậc, và chuyện này sẽ cho qua. Vì suy cho cùng, Chu Mộng Chỉ luôn tự nghĩ rằng mình rất tử tế.
Nhưng bây giờ, Chu Mộng Chỉ không ngờ Dương Thanh Lộ lại dám nói ra những câu đó với cô ta, vậy thì cô ta không cần phải “tử tế” nữa rồi!
Trên khóe miệng lộ ra một nụ cười không hợp với khí chất của Chu Mộng Chỉ, cô ta đưa tay ra và cầm lấy cốc Cappuccino mà Dương Thanh Lộ đã mua.
Dương Thanh Lộ không biết Chu Mộng Chỉ định làm gì, nên chỉ nhìn vào cô ta với vẻ mặt tức giận và lấy làm lạ.
Chu Mộng Chỉ liếc nhìn Dương Thanh Lộ, sau đó cầm cốc Cappuccino đi thẳng đến cạnh thùng rác.
“Cạch” một tiếng, cốc Cappuccino bị Chu Mộng Chỉ ném vào thùng rác.
“Cô, cô…” Dương Thanh Lộ bị hành động đó làm cho giận đến tím mặt: Mình đi làm đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên gặp phải người không nể mặt mình đến vậy. Mình chủ động làm hòa là chuyện hiếm có rồi, vậy mà Chu Mộng Chỉ lại không biết tốt xấu, sỉ nhục mình như thế!
Được lắm!
Dương Thanh Lộ híp mắt lại, giận quá nhưng vẫn cười phá lên. Ả cặn bã Chu Mộng Chỉ này, mình đụng đến chắc rồi đấy!
Cô cũng muốn xem thử, nếu thực sự đến lúc phải lựa chọn, Lâm tổng sẽ chọn một nhân viên tài giỏi và biết kiếm tiền như cô, hay chọn một người tình không biết làm gì khác ngoài việc giỏi gây chuyện và vô dụng!
Dương Thanh Lộ hừ một tiếng lạnh lùng rồi quay lại chỗ ngồi của mình. Cô siết chặt cây cọ trong tay, thầm phỉ nhổ trong lòng: Chu Mộng Chỉ, cô rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt? Đợi đến khi Lâm tổng không thích cô nữa, cô sẽ chẳng là gì cả. Đến lúc đó, cô chỉ là một kẻ rác rưởi mà không ai cần!
Còn Chu Mộng Chỉ thì cười khẩy rồi trở về chỗ ngồi của mình. Cô ta chậm rãi đeo tai nghe vào và tiếp tục nghe nhạc: Dương Thanh Lộ, cô có biết cô đã xúc phạm ai không? Tôi nhất định sẽ bắt cô phải lãnh đủ.
Các nhân viên trong phòng chứng kiến mọi chuyện chỉ đưa mắt nhìn nhau. Họ cũng không dám tin rằng, trong một thời gian ngắn sau khi bắt đầu dự án, Dương Thanh Lộ và Chu Mộng Chỉ đã trở mặt hoàn toàn như thế.
Chậc, chậc, chậc. Những ngày tháng sau này, trong phòng sẽ có kịch hay để xem rồi!
Là người ngoài cuộc, An Điềm cũng phải lắc đầu ngao ngán. Đã nói tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực để tạo ra kỳ tích, sao mới đó mà một văn phòng hòa đồng đã bắt đầu đấu đá nhau rồi?
Ngay khi An Điềm đang than thở, máy tính trước mặt cô bỗng hiện ra một cửa sổ chat.
An Điềm nhanh chóng mở ra, và khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, cô suýt nữa hét lên.
Đó là tin chat do bậc thầy Trương Hiển Hy gửi đến, còn gửi qua cửa sổ chat riêng nữa chứ: Hôm qua, sau khi tôi góp ý cho cô, cô đã sửa lại bản thảo chưa? Sửa rồi thì gửi lại cho tôi xem thử.
An Điềm chớp mắt cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được khen ngợi quá nhiều. Hôm qua, bậc thầy đã giúp mình sửa bản thảo, đó là may mắn ba đời rồi, không ngờ bây giờ còn có “dịch vụ hậu mãi”? Vậy quá tuyệt vời rồi thì phải!
An Điềm càng nghĩ càng thấy không thật. Cô suy nghĩ một lúc rồi đứng bật dậy, thập thà thập thò rồi nhìn về phía chỗ ngồi của Trương Hiển Hy.
Cô thấy Trương Hiển Hy đang dựa ra ghế một cách lười biếng. Đôi bàn tay trắng trẻo với những khớp xương rõ rệt đang sờ sờ cái cằm nhọn, đôi mắt phượng nhỏ hơi khép lại, dường như đang nghỉ ngơi.
Lúc này, Trương Hiển Hy dường như cũng đã nhận ra An Điềm đang nhìn mình, chỉ có điều giả vờ như không thấy, vẫn giữ tư thế cũ, không hề nhúc nhích.
Tin chat này có phải do bậc thầy gửi đến không?
An Điềm cau mày lấy làm lạ. Cô ngồi xuống và đánh một dòng chữ: Bậc thầy ơi, anh bị hack tài khoản à?
An Điềm gửi tin nhắn xong rồi vội thò đầu ra, nhìn về phía Trương Hiển Hy.
Cô thấy Trương Hiển Hy vẫn dựa vào ghế một lúc, rồi mới đưa mắt nhìn vào màn hình máy tính. Khi nhìn thấy tin nhắn được An Điềm gửi đến, Trương Hiển Hy ngẩng đầu lên với vẻ bất lực.
Ánh mắt anh vừa vặn chiếu thẳng vào đôi mắt đang nhìn sang bên này của An Điềm. Trương Hiển Hy vừa thở dài về việc não của An Điềm khác hẳn người bình thường, vừa duỗi những ngón tay ra, gõ vài từ trên bàn phím: Không. Gửi bản thảo qua đây. Ngay lập tức.
An Điềm nghe thấy chuông báo tin nhắn liền vội vàng ngồi xuống. Khi nhìn thấy tin chat do Trương Hiển Hy gửi đến, An Điềm mới gật đầu. Ừm, đây mới là giọng điệu của bậc thầy chứ.
May mắn thay, An Điềm luôn là một người học tập chăm chỉ. Hôm qua, sau khi Trương Hiển Hy và Tô Thanh Dương đưa ra vài lời khuyên cho cô, cô về nhà liền bắt đầu chỉnh sửa, bây giờ có thể gửi ngay qua đó rồi.
Sau khi gửi bản thảo qua, An Điềm chờ khoảng nửa tiếng thì Trương Hiển Hy lại gửi một loạt tin nhắn đến. Nội dung chủ yếu nói về phần chỉnh sửa bản thảo và đưa ra thêm một yêu cầu cho An Điềm, bảo cô thiết kế một bộ trang phục, vài ngày sau phải gửi cho anh ấy xem.
Vẻ mặt An Điềm như thể “không hiểu chuyện gì đang xảy ra”. Anh chàng Trương Hiển Hy này, không chỉ chỉnh sửa bản thảo giùm mình, mà còn “tạo điều kiện” cho mình. Chẳng lẽ đây là các bước để nhận đệ tử?
Nhưng, người mà anh ấy hướng dẫn, chẳng phải là Chu Mộng Chỉ sao?
An Điềm không hiểu, nhưng trong lòng vẫn rất hạnh phúc. Suy cho cùng, mình đã được bậc thầy đối xử đặc biệt rồi, cho nên dù nghĩ không hiểu được, nhưng An Điềm vẫn rất vui vẻ để làm.
Sau khi Trương Hiển Hy ngồi đối diện chéo với An Điềm gửi tin nhắn cho cô, anh xoa xoa thái dương của mình, rồi xỏ hai tay vào túi quần và bước ra khỏi văn phòng.
Thấy vậy, An Điềm nãy giờ đang chăm chú vẽ cảm thấy mình nên “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Thế là cô liếc nhìn xung quanh, chờ mười phút sau và cũng đi ra ngoài.
An Điềm bước ra khỏi cửa văn phòng thì rẽ vào một góc, nhìn thấy Trương Hiển Hy đang đứng trên hành lang rộng rãi cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
“Bậc thầy ơi, của anh này.” An Điềm đi đến trước mặt Trương Hiển Hy, đưa cốc nước trái cây cho anh.
Trương Hiển Hy thuận theo cốc nước trái cây nhìn vào An Điềm, nhưng anh không đưa tay ra cầm lấy cốc nước mà chỉ nói với vẻ mặt vô cảm: “Tôi chỉ uống nước lọc thôi.”
“Ồ.” An Điềm ngoan ngoãn rút tay lại: “Tôi chỉ muốn cám ơn anh vì đã giúp tôi xem những bản thảo đó.”
“Do có người nhờ vả thôi.” Trương Hiển Hy nhún vai. “Với lại, khả năng nắm bắt của cô cũng không tệ.”
An Điềm không nói nên lời. Anh chàng Trương Hiển Hy này, giọng điệu khen tặng cũng lạnh lùng quá. Cô nhấp một ngụm nước trái cây, rồi mới sực nhớ lại câu thứ hai của Trương Hiển Hy. Cô nhìn Trương Hiển Hy và hỏi: “Do có người nhờ vả? Do ai nhờ vả thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.