Chương trước
Chương sau
Lý An Ni nghiêm túc nhìn vào mặt Lâm Kính Trạch, sau đó cắn răng nói: “Không có, tất cả mọi việc xảy ra, em đều kể cho anh và luật sư cả rồi.”
Ánh mắt Lâm Kính Trạch khựng lại một chút, sau đó anh gật đầu ôm Lý An Ni vào lòng, không nói gì nữa.
Còn Lý An Ni cũng ôm chặt lấy Lâm Kính Trạch, vừa rồi là do mình đã nghĩ quá nhiều thôi, Kính Trạch bây giờ yêu thương mình như vậy, mấy lời nói dối vừa rồi của mình lại không chút sơ hở, làm sao có thể bị lộ chứ?
Khóe môi Lý An Ni nở một nụ cười đắc ý, sau đó ôm chặt lấy Lâm Kính Trạch, yên tâm hài lòng ngủ ngon.
Một đêm trôi qua…
Lý An Ni thức dậy trong lòng Lâm Kính Trạch, hai người cùng đánh răng, cùng ăn sáng, rồi cùng ngồi chờ luật sư đến để giải quyết chuyện này.
Lâm Kính Trạch và Lý An Ni vừa ăn sáng xong không lâu thì chuông cửa đã vang lên.
“Chắc là luật sư Vương và luật sư Mã đến đấy, để em ra mở cửa!” Lý An Ni sau khi ngủ một đêm, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, tuy không cười nhưng vẻ mặt rất tươi tỉnh.
Thấy Lâm Kính Trạch gật đầu với mình, Lý An Ni liền chạy ra cửa, nhưng rồi cô ta trông thấy đứng trước cửa không phải là hai luật sư mà là một đám cảnh sát mặc đồng phục!
Lý An Ni lùi lại một bước, nhìn những người cảnh sát ấy rồi vội vàng chạy đến chỗ Lâm Kính Trạch, “Kính Trạch, ngoài cửa đột nhiên có nhiều cảnh sát lắm!”
“Cảnh sát? Không phải vẫn còn chưa đi báo cảnh sát sao?” Lâm Kính Trạch đứng dậy, che chắn cho Lý An Ni.
Lúc này, một người có vẻ là đội trưởng cảnh sát bước lên, đưa tấm thẻ cảnh sát ra, sau đó nghiêm túc nói: “Anh Lâm, tối qua chúng tôi nhận được tin báo có một vụ án giết người xảy ra trong một căn hộ cho thuê, sau khi khám nghiệm hiện trường và thu thập chứng cứ, chúng tôi bây giờ nghi ngờ cô Lý An Ni đã cố ý giết người, vui lòng để cô ấy theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”
Lý An Ni vừa nghe đến đó thì lập tức sợ hãi nắm chặt cánh tay Lâm Kính Trạch rồi khẽ nói: “Kính Trạch, cứu em.”
“An Ni, em đừng sợ.” Lâm Kính Trạch cười dịu dàng với Lý An Ni, sau đó quay sang nhìn đội trưởng cảnh sát rồi bình tĩnh nói: “Không ngờ phía cảnh sát các anh làm việc hiệu suất nhanh như vậy.”
Lâm Kính Trạch vẫn cứ che chắn cho Lý An Ni sau lưng mình, giải thích: “Chỉ có điều, An Ni hoàn toàn không phải cố ý giết người, mà là tự vệ chính đáng.”
Lâm Kính Trạch nói xong lại nhìn đội trưởng: “Luật sư đại diện của An Ni sắp đến rồi, chi tiết cụ thể, anh có thể nói với họ. Còn về An Ni thì các anh không được dẫn đi.”
“Anh Lâm…” Đội trưởng bước lên nghiêm túc nói, “Chúng tôi đã có bằng chứng chắc chắn có thể chứng minh tội mà cô Lý An Ni phạm phải là cố ý giết người. Chúng tôi có quyền đưa cô Lý An Ni về đồn để tiến hành thẩm vấn!”
“Hả? Vậy sao?” Lâm Kính Trạch nheo mắt hỏi, “Anh ở đội nào? Mấy hôm trước tôi có đi dùng bữa với cục trưởng của các anh đấy, hay bây giờ tôi gọi điện hỏi anh ấy nhé?”
Đội trưởng cảnh sát hơi ngẩn người, nhưng sau đó vẫn như hạ quyết tâm: “Chúng tôi nhất định phải đưa cô Lý An Ni đi. Nếu anh Lâm không bằng lòng thì có thể cùng theo chúng tôi về đồn luôn!”
“Được thôi, anh mời thì tôi đi thôi.” Lâm Kính Trạch bật cười, cảm thấy đội trưởng này đúng là thú vị!
“Vậy mời anh!” Đội trưởng cảnh sát đưa tay ra làm động tác mời.
Còn Lâm Kính Trạch thì kéo tay Lý An Ni bình tĩnh bước ra ngoài.
Nhưng Lý An Ni lúc này lại ghì chặt tay Lâm Kính Trạch lại, hoảng sợ lắc đầu nói: “Kính Trạch, em không muốn đến đồn cảnh sát.”
“Ngoan.” Lâm Kính Trạch vuốt mặt Lý An Ni động viên, “Chỉ cần việc này đúng như em đã nói thì chắc chắn sẽ không sao đâu! Ngược lại…”
Lâm Kính Trạch dứt lời thì quay sang nhìn đội trưởng cảnh sát bằng ánh mắt đắc ý rồi nói: “Ngược lại sẽ có vài người sau chuyện này mà hiểu được rằng, mời thần thì dễ chứ đuổi thần thì khó lắm!”
Lý An Ni nhìn vẻ mặt tự tin của Lâm Kính Trạch thì bất giác cúi đầu, cô ta cứ mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Bây giờ Trần Hòa Thành đã chết rồi, đoạn ghi âm cũng đã bị hủy rồi, trên thế gian này không còn ai biết bí mật của cô ta nữa, thế nên cô ta bây giờ nhất định không được để lộ sơ hở, lần trước cũng chỉ vì một phút hoảng loạn mà lỡ nói ra sự thật, khiến cho Trần Hòa Thành thừa cơ nắm được thóp.
Vì vậy lần này, cô ta nhất định phải ngậm chặt miệng, không được nói hớ!
Vậy là, Lý An Ni đành phải theo Lâm Kính Trạch về đồn cảnh sát.
Lâm Kính Trạch trước khi đi đã nháy mắt với đám đàn em, đàn em của anh hiểu ý, lập tức liên lạc với hai luật sư kia.
Lý An Ni vừa đến đồn cảnh sát đã bị giam lại, có điều nhờ vào mối quan hệ của Lâm Kính Trạch nên phòng giam ấy điều kiện khá tốt.
Lâm Kính Trạch ngồi chờ trên ghế sofa, chỉ vài phút sau, vị cục trưởng Hứa từng ăn cơm với anh đã lập tức đến
“Chào anh Lâm.” Cục trưởng Hứa đưa tay bắt tay Lâm Kính Trạch.
“Ừ.” Lâm Kính Trạch nhún vai, khẽ bắt tay cục trưởng Hứa một chút là liền buông ra, “Cục trưởng Hứa, cấp dưới của anh làm việc đúng là hiệu suất cao đấy.”
Cục trưởng Hứa nghe ra giọng điệu mỉa mai của Lâm Kính Trạch, anh ta chợt nhìn Lâm Kính Trạch, có vẻ do dự, không biết làm sao để nói ra câu tiếp theo.
“Sao thế? Cục trưởng Hứa có gì muốn nói à?” Lâm Kính Trạch lúc này mới đứng dậy hỏi cục trưởng Hứa.
“À, anh Lâm à, anh đi theo tôi.” Cục trưởng Hứa do dự một lúc, sau đó bước về phía trước.
Lâm Kính Trạch cau mày, nhìn vẻ mặt của cục trưởng Hứa thì chuyện này có vẻ không đơn giản rồi, không lẽ còn có việc gì đó mà anh chưa biết sao?
Lâm Kính Trạch khoanh tay nghi hoặc đi theo cục trưởng Hứa vào một căn phòng.
Khi anh vừa bước vào phòng thì liền trông thấy người đội trưởng cảnh sát đã bắt Lý An Ni, anh ta đứng dậy, nghiêm túc chào cục trưởng.
Cục trưởng cũng chào lại, sau đó nói với người đội trưởng đó: “Mau lấy chứng cứ mà cậu điều tra được ra cho anh Lâm xem đi.”
“Vâng.” Đội trưởng hùng hồn trả lời, sau đó quay sang Lâm Kính Trạch: “Anh Lâm, tối qua sau khi cảnh sát chúng tôi nhận được tin báo thì liền đi ngay, trước tiên phong tỏa hiện trường, sau đó…”
“Đủ rồi đủ rồi!” Lâm Kính Trạch khó chịu phẩy tay, “Nói vào trọng điểm đi!”
Đội trưởng thở dài, sau đó nói: “Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện ra một thư mục ẩn trong máy laptop của của nạn nhân Trần Hòa Thành, trong đó có rất nhiều đoạn phim và đoạn ghi âm. Những thứ đó chính là bằng chứng trực tiếp chứng tỏ cô Lý An Ni là hung thủ giết người!”
“Anh Lâm, anh tự xem đi.” Cục trưởng Hứa ra hiệu với đội trưởng, bảo anh ta ra ngoài.
Sắc mặt Lâm Kính Trạch cũng trở nên nghiêm trọng, anh ngồi trước màn hình laptop, cầm chuột lên nhấn vào một đoạn phim.
Và cảnh tượng sau đó đập vào mắt đã khiến Lâm Kính Trạch nổi điên lên, tuy chất lượng hình ảnh không rõ lắm, nhưng Lâm Kính Trạch vẫn có thể nhìn thấy được có hai người đang quấn lấy nhau, mà người phụ nữ không một mảnh vải che thân nào trong đó chính là Lý An Ni!
Lý An Ni trong đoạn phim không hề có chút phản kháng nào, tuy vẻ mặt có chút không cam tâm nhưng tuyệt nhiên không hề phản kháng!
Lâm Kính Trạch không tin được mà lắc đầu, sau đó lại nhấn xem một đoạn phim khác, tất cả đều là cảnh Lý An Ni ở bên cạnh một người đàn ông, cũng là người đã quay những đoạn phim này!
Lâm Kính Trạch đóng laptop lại đánh ầm một tiếng, rồi anh nắm chặt nắm đấm trong tay, không thể nào hiểu được, An Ni tại sao lại ở cùng với một tên đàn ông thế này? Chuyện này rốt cuộc là tại sao?”
Lúc này, Lâm Kính Trạch chợt nhớ lại lời cảnh sát nói, trong thư mục này không những chỉ có đoạn phim mà còn có vài đoạn ghi âm. Anh bèn cố gắng kìm cơn giận và sự ghê tởm, lại mở laptop ra, nhấn vào một đoạn ghi âm: “Anh nói bậy, tôi không phải muốn hại Cố Thiên Tuấn, tôi vốn muốn hại Lâm Hiểu Hiểu, tôi…”
Đôi mày Lâm Kính Trạch lập tức cau lại dữ dội, chuyện này sao lại có liên quan đến cả anh ba và Hiểu Hiểu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.