Chương trước
Chương sau
“Anh vào đây làm gì?” An Điềm quay người lại thì nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang đứng trước cửa bếp, bóng người cao lớn chặn hết ánh sáng rọi vào từ phòng khách. Cô quay lại với tay bật cây đèn trong bếp.
“Vào phụ cô.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười rồi đi đến bên cạnh An Điềm.
An Điềm không để ý đến lời của Cố Thiên Tuấn. Cô lấy hạt dẻ, hạnh nhân và gạo cho hết vào nồi sứ, rồi bật bếp lên.
Sau đó, cô vừa cắt bông cải xanh đã rửa sạch vừa nói với vẻ không tin: “Vào phụ tôi? Anh là tổng tài của Tập đoàn Cố Thị, biết nấu ăn à?”
Nhìn thấy những bông cải xanh tươi đó, dưới từng nhát cắt chậm rãi của An Điềm trở thành từng tai nhỏ xinh, Cố Thiên Tuấn cong khóe miệng lên trả lời: “Biết chút chút.”
“Sao lúc trước tôi lại không biết là anh biết nấu ăn chút chút nhỉ?” An Điềm hốt phần bông cải xanh đã cắt nhỏ đặt vào một cái đĩa sạch.
“Mới học được mấy năm thôi...” Cố Thiên Tuấn nói đến đây thì đột nhiên dừng lại: Lúc đó vì Chu Mộng Chỉ hay suy nghĩ, hay lo lắng, sức khỏe yếu ớt lại không thích ăn cơm, Cố Thiên Tuấn vì xót Chu Mộng Chỉ nên đã học nấu một số món ăn để dỗ dành Chu Mộng Chỉ ăn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại những gì mình đã làm, cảm thấy thật lố bịch!
Nhớ lại quá khứ, Cố Thiên Tuấn không thể giấu được một nụ cười mỉm đầy cay đắng.
Tuy nhiên, vẻ mặt tươi cười này của Cố Thiên Tuấn, trong mắt An Điềm lại giống như anh đang nghĩ đến điều gì đó hạnh phúc.
An Điềm cúi mắt xuống: Dù Cố Thiên Tuấn không nói tiếp, mình cũng có thể đoán ra được, Cố Thiên Tuấn học nấu ăn, chắc chắn là vì vợ của anh ta, Chu Mộng Chỉ.
Song, những điều này có liên quan gì đến mình chứ? Nghĩ vậy, An Điềm liền tiếp tục cắt rau mà không có biểu lộ gì.
Dĩ nhiên, Cố Thiên Tuấn cũng đã nhận thấy, dường như vì câu nói vô tình đó của mình mà làm cho bầu không khí trong bếp trở nên sai sai, thế là anh liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chuyện xảy ra với người bạn đó của cô, bây giờ sao rồi?”
“Đã giải quyết xong rồi.” Nhắc đến Lý Tư Kỳ, tâm trạng của An Điềm bỗng xấu hẳn đi. Cô đặt tất cả bông cải xanh đã cắt nhỏ vào đĩa, rồi bắt đầu viên thịt. “Không biết Ôn Minh bị gì nữa, lúc trước một mực không chịu ly dị, hôm qua đột nhiên đến tìm Tư Kỳ, còn chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn nữa chứ.”
Nói đến đây, An Điềm dừng công việc trong tay, thở dài: “Lúc trước Tư Kỳ và Ôn Minh, họ là một đôi kim đồng ngọc nữ. Ôn Minh lúc đó, cưng chiều Tư Kỳ như thể sao trên trời vậy, ngậm trong miệng thì sợ tan, giữ trong tay thì sợ ngã. Anh ta còn học nấu rất nhiều món ăn ngon. Khi kết hôn, Ôn Minh còn nói rằng sẽ tiếp tục cưng chiều Tư Kỳ, để cậu ấy được giống như một nàng công chúa, suốt đời không phải đụng tay vào việc gì. Nhưng…”
An Điềm lắc đầu và tiếp tục viên thịt: “Nhưng không biết từ khi nào, công việc giặt giũ và nấu nướng dần trở thành nhiệm vụ của Tư Kỳ. Rồi sau đó, Ôn Minh không còn trân trọng Tư Kỳ nữa, cuối cùng chạy ra ngoài tìm người phụ nữ khác.”
Cố Thiên Tuấn nhìn vào một bên mặt của An Điềm. Lúc này cô đang hơi cúi đầu xuống, trong mắt có một chút hoang vắng, sóng mũi bị quầng sáng chiếu vào, những cọng tóc vắt sau tai đang từ từ rơi xuống vì mãi cúi đầu vo viên thịt.
Cố Thiên Tuấn không kìm chế được định đưa tay ra giúp An Điềm vén tóc ra sau tai.
Không ngờ An Điềm lập tức nghiêng vội sang một bên, rồi hỏi bằng giọng cảnh giác: “Anh làm gì vậy?”
Tay của Cố Thiên Tuấn cứng đờ trong không khí, sau đó anh thu tay lại và mỉm cười: “Tôi thấy trên mũi cô bị dính bột, nên muốn lau sạch giùm cô.”
“À? Dính chỗ nào thế?” An Điềm quay đầu lại nhìn Cố Thiên Tuấn. Ánh mắt của Cố Thiên Tuấn nán lại trên mặt của An Điềm một lúc, rồi mỉm cười: “Bây giờ lại không thấy, có lẽ vừa rồi tôi bị hoa mắt.”
“Vô duyên.” An Điềm trợn tròn mắt rồi tiếp tục làm thịt viên của mình.
Nghe thấy An Điềm châm biếm mình, Cố Thiên Tuấn không giận mà còn tiếp tục chủ đề vừa rồi của An Điềm với giọng điệu rất dịu dàng: “Chồng của bạn cô ra ngoài tìm người phụ nữ khác, sau đó thì sao?”
“Làm gì còn sau đó nữa. Ly hôn rồi!” An Điềm hơi giận dữ. “Khi mới theo đuổi được, chỉ cần phụ nữ cau mày một cái, đàn ông sẽ đau khổ vô cùng. Nhưng về sau, khi phụ nữ tủi thân hoặc khóc đến xé ruột xé gan thì đàn ông cũng chỉ cảm thấy phiền! Vì vậy, đàn ông đều là những kẻ xấu xa không biết trân trọng!”
An Điềm nói rồi trừng mắt nhìn vào Cố Thiên Tuấn: Bây giờ cô lại nhớ đến đêm mưa gió của bốn năm trước, Cố Thiên Tuấn đã đối xử với cô như thế nào!
Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm đang thay đổi cảm xúc rõ rệt với vẻ mặt ngây thơ: “Sao nói một hồi rồi cũng nói sang tôi vậy?”
An Điềm không muốn nói chuyện quá nhiều với Cố Thiên Tuấn, nên chỉ hừ một tiếng lạnh lùng và nói: “Thật ra trong bếp cũng không có gì để giúp đâu. Vì An An đã mời anh ở lại ăn cơm, nên tôi sẽ tôn trọng ước muốn của nó. Chỉ là, tôi hy vọng anh ăn xong thì sẽ lập tức rời đi ngay.”
“Tôi…”
“Tôi tôi cái gì? Đừng cản trở tôi nấu ăn!” An Điềm nói rồi đuổi Cố Thiên Tuấn ra khỏi bếp.
Cố Thiên Tuấn lắc đầu bất lực, cuối cùng cũng phải ra ngoài phòng khách. Anh chán nản ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da trong phòng khách, rồi lại đưa tay chạm vào chiếc bàn gỗ lim, nhận thấy chiếc bàn được gia công tỉ mỉ, lại tỏa hương thơm thoang thoảng, lúc này mới gật đầu hài lòng: Khả năng chọn đồ nội thất của Susan rất tuyệt!
Song, nếu An Điềm biết rằng những món đồ nội thất mà Lâm Hiểu Hiểu tặng cho cô ấy là do mình mua, liệu An Điềm sẽ có phản ứng gì? Chắc là sẽ ném thẳng những món đồ này ra ngoài thôi. Cố Thiên Tuấn xoa trán với vẻ bất lực: Vì vậy, đừng để cho cô ấy biết thì hơn.
Lúc này, An An nãy giờ vẫn ở yên trong phòng đang cầm một cuốn truyện tranh đi ra. Trước tiên, cậu nhìn về phía phòng bếp, rồi lại nhìn sang Cố Thiên Tuấn đang chán nản và hỏi: “Chú Cố, sao chú không vào bếp giúp mẹ con?”
“Mẹ con đã đuổi chú ra ngoài.” Cố Thiên Tuấn nhún vai.
“Đúng là!” An An lắc đầu, vẫn cầm cuốn truyện tranh trên tay và đi đến trước mặt Cố Thiên Tuấn. “Chú Cố à, chú có thể học cách ăn nói không? Đừng làm mẹ tức giận!”
“Chú? Hình như chú đâu có nói gì đâu!” Cố Thiên Tuấn nhìn vào An An đầy giọng điệu giảng đạo, cảm thấy khóc không được, cười không xong.
“Không nói gì cũng tức là không biết ăn nói!” An An lắc đầu một cách nghiêm túc. “Nếu chú thực sự không có gì để nói, thì cứ khen ngợi mẹ con thôi! Khen mẹ xinh đẹp này, khen mẹ dáng chuẩn này!”
“Thế à?” Cố Thiên Tuấn nhíu mày. “Những lời khen tặng sáo rỗng như thế, chắc An Điềm không thích nghe đâu.”
“Nếu không tin, chú cứ chờ xem!” An An nói xong rồi ôm cuốn truyện tranh vào lòng, rồi quay người chạy vào bếp.
Cố Thiên Tuấn đứng dậy với vẻ hứng thú, rồi đi theo An An đến cửa bếp.
Lúc này, An An đứng cạnh An Điềm đang thái rau. Cậu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên và nói với giọng chân thành: “Mẹ ơi, hình như hôm nay mẹ còn đẹp hơn hôm qua nữa đó!”
“Ôi chao, An An của mẹ tuyệt quá!” An Điềm đang thái rau nghe thấy lời khen mà lòng dạ hồ hởi, đặt dao xuống rồi cúi người xuống hôn An An.
“Mẹ cũng rất tuyệt vời!” An An được hôn nên mỉm cười đắc ý, sau đó chạy ra khỏi bếp, ngồi lên ghế sofa, lắc lắc hai chân đầy vui vẻ.
Cố Thiên Tuấn mỉm cười ngồi xuống trước mặt An An, nói bằng giọng bái phục: “An An, con đúng là giỏi quá!”
“Tất nhiên rồi!” Đôi chân mày nhỏ của An An nhếch nhếch lên. “Bây giờ chú cừ làm như con nói, vào khen mẹ con đi.”
“Bây giờ?”
“Tất nhiên rồi!” An An nghiêm túc gật đầu.
“Thôi được rồi.” Cố Thiên Tuấn hứa với giọng không chắc chắn, sau đó đi vào bếp: Dù sao mình cũng không rõ rốt cuộc An Điềm thích nghe mình nói gì, vậy cứ thử một phen, cũng có gì ghê gớm đâu!
Trong lúc suy nghĩ, Cố Thiên Tuấn đã đi đến trước mặt An Điềm.
“Có chuyện gì?” An Điềm không thèm nhìn vào Cố Thiên Tuấn, vừa tiếp tục thái rau vừa hỏi bằng giọng không thiện cảm.
Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm, cố gắng làm cho đôi mắt mình trông thật chân thành như An An: “An Điềm à, hôm nay hình như cô còn đẹp hơn hôm qua nữa đấy!”
“Biến đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.