Chương trước
Chương sau
Lúc ấy Trần Hòa Thành biết mình không tiền không quyền cũng không có bản lĩnh, thế nên chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm An Điềm, mà tất nhiên, đối với những cô gái đẹp như An Điềm thì anh ta lúc nào cũng chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà thôi.
Khi đó Trần Hòa Thành vay tiền của An Điềm cũng chỉ là muốn liều một phen, không ngờ An Điềm lại cho anh ta vay thật, hơn nữa sau đó sau khi biết được địa chỉ của anh ta rồi mà cũng không đòi lại số tiền ấy, còn hỏi han anh ta bây giờ sống ra sao.
Những hành động ấy của An Điềm khiến Trần Hòa Thành cảm thấy An Điềm chắc chắn là một người phụ nữ tốt, vừa nhân hậu lại chịu thương chịu khó, nếu lấy được cô thì chắc chắn sẽ không phải lo cái ăn cái mặc!
Tuy anh ta bây giờ đã câu được một ngôi sao lớn là Lý An Ni, nhưng cũng không thể nào kết hôn với cô ta được, vì vậy nếu muốn thành gia thì sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Trần Hòa Thành vẫn muốn chọn An Điềm.
Còn An Điềm khi nghe Trần Hòa Thành hỏi mình như thế thì cảm thấy rất buồn cười, cô không tin được mà lắc đầu: “Tôi có bạn trai hay chưa thì liên quan gì đến anh?”
“Cô xem, tuy cô trông rất đẹp, nhưng lại dắt theo bên mình một đứa con, thế nên đã không còn đáng giá bằng những người trạc tuổi cô nữa rồi, vì vậy tôi cảm thấy cô không nên đặt tiêu chuẩn quá cao, tuy tôi lớn hơn cô 8, 9 tuổi, nhưng tôi là đàn ông, đàn ông càng lớn tuổi thì càng quý giá, còn phụ nữ sinh con xong thì không ai cần nữa rồi, tôi lại còn là tài xế của Lý An Ni, nếu cô bằng lòng thì tôi có thể suy xét đến việc chọn cô, nhưng con trai cô phải mang họ của tôi.”
Trần Hòa Thành nói bằng vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
An Điềm nghe những câu nói ấy của Trần Hòa Thành, vừa thấy giận lại vừa thấy buồn cười, đúng là người điên thì năm nào cũng có, nhưng năm nay là nhiều nhất! Trần Hòa Thành rốt cuộc bị chạm mạch ở đâu rồi? Mơ tưởng muốn lấy mình thì thôi đi, tại sao lại còn dùng cái giọng trịch thượng đó mà nói chuyện với mình?
“Mẹ anh sinh anh xong thì cũng không còn đáng giá bằng mấy người trạc tuổi bà ấy rồi, nếu anh bằng lòng thì có thể suy xét đến việc chọn bà ấy đấy, còn khỏi phải đổi họ nữa!” An Điềm nói xong câu ấy thì quay lưng bỏ đi, đúng là nực cười, cô muốn sống cuộc đời thế nào sẽ do cô tự quyết định, mấy câu nói ấy của Trần Hòa Thành đúng là đã quá tự cao rồi!
Trần Hòa Thành đứng nguyên tại chỗ ngẩn người hồi lâu mới nhận ra là An Điềm vừa mới mắng anh ta!
“Cô!” Lúc này Trần Hòa Thành mới muốn đôi co với An Điềm, nhưng An Điềm đã đi xa rồi.
“Hừ! Có gì mà đắc ý chứ?” Trần Hòa Thành lạnh lùng hừ một tiếng, “Mình đã có con cá lớn là Lý An Ni, sẽ cho mình mọi thứ, còn lo không tìm được người phụ nữ khác sao?”
Sau khi tự lẩm bẩm xong, Trần Hòa Thành bước vào xe của Lý An Ni đánh một giấc.
Còn An Điềm thì hậm hực như vừa giẫm phải phân chó, muốn đi tìm Lâm Hiểu Hiểu để kể lể chuyện này.
Nhưng không ngờ, An Điềm còn chưa tìm được Lâm Hiểu Hiểu thì đã bị Lý An Ni cản đường.
“Trần Hòa Thành vừa rồi đã nói gì với cô vậy?” Lý An Ni có hơi sợ, đồng thời cũng cảm thấy tức giận. Cô ta khó khăn lắm mới yên ổn ra được nhà vệ sinh, vậy mà lại trông thấy An Điềm đang nói chuyện với Trần Hòa Thành! Có phải bí mật của cô ta đã bị lộ rồi không?
“Hả?” An Điềm nhất thời không kịp phản ứng, hôm nay là ngày gì thế? Sao toàn những người không muốn gặp lại cứ xuất hiện ngay trước mặt mình?
“Tôi hỏi cô, Trần Hòa Thành có phải đã nói gì với cô rồi không?” Lý An Ni cố gặng hỏi An Điềm. Nếu người biết chuyện của cô ta chỉ có Trần Hòa Thành thôi thì dễ xử lí, nhưng nếu An Điềm cũng biết luôn chuyện này thì sự việc sẽ trở nên phức tạp.
“Đâu… đâu có nói gì!” An Điềm ngơ ngác nhìn Lý An Ni. Trần Hòa Thành vừa rồi muốn cô làm bạn gái anh ta, nhưng bị cô từ chối, chuyện này thật sự không nên nói cho ai biết cả.
Lý An Ni nghe An Điềm nói thế thì dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào gương mặt không hiểu gì cả của An Điềm một lúc lâu, sau đó mới yên tâm: Cũng may, Trần Hòa Thành chưa nói chuyện của cô ta cho An Điềm biết.
“Sau này cô hạn chế tiếp xúc với Trần Hòa Thành!” Lý An Ni nói xong, trừng mắt với An Điềm một cái rồi bỏ đi.
Tuy Lý An Ni nói bằng giọng điệu khó chịu, nhưng An Điềm cảm thấy từ lúc biết Lý An Ni thì đây là câu nói hợp lí nhất mà cô ta từng nói ra.
An Điềm gật đầu tán đồng, sau đó chạy đi tìm Lâm Hiểu Hiểu.
Ngày hôm sau…
Sau khi được Lâm Hiểu Hiểu khuyên nhủ hết lời, An Điềm đã không đến trường quay với Lâm Hiểu Hiểu nữa mà đến bệnh viện thăm Ôn Mỹ Lan như đã hẹn.
Như thường lệ, cô đã mua rất nhiều đồ bổ, xách bao nhiêu túi lớn túi nhỏ bước vào phòng bệnh, vừa vào liền trông thấy Lý Tư Kỳ đang cầm bát cháo bón cho Ôn Mỹ Lan ăn.
“Bác Ôn, Tư Kỳ! Con đến rồi!” An Điềm mở lời chào hỏi rồi bước vào trong.
“Tiểu Điềm đến rồi!” Lý Tư Kỳ và An Điềm là bạn thân, thế nên thấy cô đến, Lý Tư Kỳ cũng không đứng dậy đón, chỉ quay sang cười với cô rồi lại tiếp tục đút cháo cho Ôn Mỹ Lan.
Ôn Mỹ Lan thấy An Điềm mang đến cho mình bao nhiêu là quà cáp thì cũng khẽ gật đầu với cô.
An Điềm cũng không khách sáo, đặt mớ đồ bổ xuống rồi ngồi bên giường của Ôn Mỹ Lan.
Ôn Mỹ Lan chậm rãi ăn từng ngụm cháo do Lý Tư Kỳ bón, tuy trông vẫn còn rất yếu nhưng tinh thần thì có vẻ đã khá hơn rất nhiều.
Nhưng ngược lại, Lý Tư Kỳ thì lại trông vô cùng mệt mỏi. Mái tóc chỉ buộc hờ, có hơi bù xù, quầng thâm ở mắt nhìn thấy rất rõ, dáng vẻ rất tiều tụy.
“Ôn Minh đâu?” An Điềm thấy Lý Tư Kỳ tiều tụy như thế thì lập tức nghĩ ngay đến Ôn Minh, lúc cô cho anh ta mượn tiền đã bảo anh ta phải chăm sóc tốt cho Tu Kỳ, mà Ôn Minh lúc đó cũng đã chính miệng hứa với cô rồi.
Nhưng An Điềm nhìn dáng vẻ lúc này của Lý Tư Kỳ thì nhận ra Ôn Minh có lẽ đã không thực hiện lời hứa của mình rồi!
“Anh ấy đi công tác rồi!” Lý Tư Kỳ gượng cười rồi nói thêm, “Ngay đêm mẹ được chuyển từ phòng săn sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường thì anh ấy đã đi công tác rồi.”
“Ngay trong đêm sao?” An Điềm cau mày, đi công tác gì mà lại vào ban đêm? Ôn Minh được cấp trên trọng dụng đến thế sao? “Gấp vậy à?”
“À, chuyện này…” Lý Tư Kỳ mấp máy môi, dường như đang cố nghĩ ra lí do gì đó, nhưng cuối cùng cũng không tìm được cớ gì, đành phải nói, “Ừ, gấp lắm.”
“Cô thì biết cái gì? Con trai tôi rất có năng lực, cấp trên rất xem trọng nó mà!” Ôn Mỹ Lan tuy nói có hơi thều thào, nhưng An Điềm vẫn nghe thấy rất rõ, đương nhiên giọng điệu khó chịu của bà ta, cô cũng nghe rất rõ ràng.
Cô bật cười, cảm thấy mình không nên so đo chuyện này làm gì nữa, thế nên vội chuyển chủ đề, quay sang hỏi Ôn Mỹ Lan: “Bác gái hôm nay trông sắc mặt tốt hơn rất nhiều, đúng là may quá.”
Ôn Mỹ Lan húp thêm một ngụm cháo do Lý Tư Kỳ đút, giọng nói trở hên hào hứng hơn một chút: “Tôi là cát nhân đương nhiên sẽ có thiên tướng! Mạng tôi lớn lắm, Diêm Vương không bắt tôi đi được đâu! Tôi còn phải sống thêm mười năm nữa, hưởng thêm nhiều phúc nữa!”
“Phải phải phải.” An Điềm phụ họa, cũng không muốn cho Ôn Mỹ Lan biết tiền phẫu thuật của bà ta là do cô con dâu đang hầu hạ bà ta này vất vả đi vay về!
An Điềm đang cười đột nhiên nhớ lại chuyện mấy hôm trước, lúc cô đem cháo đến cho Cố Thiên Tuấn đã trông thấy Ôn Minh đứng nói chuyện với một người phụ nữ ngay trước cổng bệnh viện, Ôn Minh còn nói người phụ nữ đó là em họ của anh ta.
Lúc ấy Ôn Mỹ Lan chuẩn bị làm phẫu thuật, Lý Tư Kỳ cực kì bận rộn, thế nên An Điềm đã nghe theo lời của Ôn Minh, không nói chuyện này cho Tư Kỳ biết.
Nhưng bây giờ Ôn Mỹ Lan đã khỏe rồi, An Điềm cảm thấy nên nói rõ chuyện này với Lý Tư Kỳ, vì dù gì nếu có hiểu lầm thì phải giải quyết ngay, cô không muốn cứ giữ trong lòng rồi cứ phải lo lắng cho Tư Kỳ. Nghĩ đến đây, An Điềm khẽ mím môi rồi ngập ngừng hỏi: “Tư Kỳ à, lần trước em họ của Ôn Minh có đến đây thăm bác Ôn, nhưng sau đó không gặp được, chuyện này cậu có biết không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.