Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn vừa bước lên một bước liền đột nhiên dừng lại: Anh rất lấy làm lạ về việc tại sao mình lại quan tâm đến thứ quăng trong thùng rác. Anh đường đường là tổng tài của tập đoàn Cố Thị, đưa tay lật xem thứ đã vứt vào thùng rác, liệu có phải hơi khó hiểu không?
Ngay lúc Cố Thiên Tuấn nhìn vào thùng rác mà do dự, Chu Mộng Chỉ đã tắm xong, vừa lau tóc vừa bước ra ngoài trong chiếc áo choàng tắm.
So với tố chất tâm lý quá cứng rắn của Chu Hán Khanh, Chu Mộng Chỉ vẫn còn kém xa. Lúc vừa nhìn thấy Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ lập tức sợ hãi đến mềm nhũn cả hai chân. Cô ta vội vàng dựa vào tường, hỏi bằng giọng run rẩy: “Thiên, Thiên Tuấn, anh... sao anh lại về rồi?”
Cố Thiên Tuấn càng cảm thấy lạ hơn. Bình thường khi Mộng Chỉ nhìn thấy mình, chẳng phải sẽ reo lên và chạy đến ôm mình sao? Bây giờ sao lại giống như nhìn thấy một con quái vật vậy?
“Anh, không nên về à?” Cố Thiên Tuấn hỏi ngược lại.
Nghe thấy câu hỏi ngược lại của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ ngay lập tức cảm thấy rùng mình. Chính cái rùng mình này đã giúp cô nhanh chóng lấy lại chút lý trí. Cô cố mỉm cười, nhưng giọng nói không thể nén được chút run rẩy: “Hi hi, em chỉ là, thấy hơi bất ngờ thôi.”
“Ồ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu không nói gì thêm. Anh lại ngồi xuống giường, đột nhiên cảm thấy rất tức ngực. Anh đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng những điều không ổn đó với anh đúng là như ngàn lẻ một đêm, cũng không biết nó từ đâu mà đến. Thậm chí, Cố Thiên Tuấn còn nghĩ, không biết có phải vì mình quá mệt mỏi nên mới sinh ra cảm giác kỳ lạ này không.
Chu Mộng Chỉ dựa vào tường trong hơn chục giây rồi mới có thể cố gắng để di chuyển. Cô run rẩy ngồi xuống cạnh Cố Thiên Tuấn, ngẩng khuôn mặt hơi tái đi vì sợ lên rồi hỏi: “Thiên Tuấn, anh sao thế? Em thấy hình như anh không vui lắm, có phải anh mệt không?”
Cố Thiên Tuấn không trả lời mà quay đầu lại nhìn vào Chu Mộng Chỉ một cách nghiêm túc. Anh thấy mắt của Chu Mộng Chỉ lóe lên, vẻ mặt tuy đã tái đi nhưng vẫn không thể che giấu được hai đốm ửng đỏ. Hai đốm ửng đỏ này giống như trạng thái phấn chấn sau khi tắm, và cũng giống như... trạng thái phơi phới sau một trận mây mưa giữa nam và nữ.
Khi nghĩ đến điều này, đồng tử của Cố Thiên Tuấn bỗng co lại: Sao anh lại nghĩ đến một việc vô lý như thế? Đây là Mộng Chỉ của anh mà! Là Mộng Chỉ mà từ khi còn học đại học đã cùng anh đồng cam cộng khổ, lúc nào cũng động viên và ủng hộ anh! Sao anh có thể nghĩ về cô ấy như thế?
Nhất định là do dạo này mình tiếp xúc với An Điềm quá thường xuyên, nhớ An An cũng quá thường xuyên, nên mới suy nghĩ lung tung như vậy!
Cố Thiên Tuấn lắc đầu thật mạnh, khó khăn lắm mới có thể xua tan những suy nghĩ khủng khiếp đó trong đầu. Tuy nhiên, ngực anh vẫn không ngừng truyền đến cảm giác trống trải.
Tất nhiên, Chu Mộng Chỉ cũng đã nhìn thấy vẻ bối rối và kinh ngạc trong mắt Cố Thiên Tuấn, cô ta vội vàng gặng hỏi: “Thiên Tuấn, anh sao thế?”
“Không có gì.” Cố Thiên Tuấn nhắm mắt lại, vừa trả lời vừa lắc đầu.
“Chắc do anh mệt quá thôi. Thiên Tuấn, chúng ta đi ngủ thôi.” Chu Mộng Chỉ nói rồi định giúp Cố Thiên Tuấn cởi áo khoác ra.
“Để anh tự làm được rồi.” Cố Thiên Tuấn đứng phắt dậy ngay khi hai tay của Chu Mộng Chỉ sắp chạm vào vai anh.
“Anh đi tắm đã.” Cố Thiên Tuấn hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng tắm.
Hai tay của Chu Mộng Chỉ cứng đờ trên không, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Bây giờ cô ta hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ tại sao Cố Thiên Tuấn lại về sớm như vậy, cũng không hề nhận thấy mái tóc ướt sũng của Cố Thiên Tuấn. Cô ta chỉ bối rối và sợ hãi: Thiên Tuấn, có phải anh ấy đã biết gì rồi không?
Nhưng với tính cách của Thiên Tuấn, chắc chắn sẽ không điềm tĩnh và nhẫn nhịn như vậy! Là mình lo xa hay Thiên Tuấn đã thay đổi?
Chu Mộng Chỉ thừ người ra rồi chui vào trong chăn. Cô nhắm mắt lại, đôi mắt mai xinh đẹp đang chuyển động đầy bất an bên dưới mí mắt.
Cố Thiên Tuấn vào trong phòng tắm cởi hết quần áo ướt ra. Nước ấm đập vào cơ bắp rắn chắc của anh, khiến cơ thể anh dịu đi đôi chút, nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng đó lại không hề biến mất.
Cố Thiên Tuấn nhắm mắt lại, bắt đầu nghiền ngẫm cảm giác kỳ lạ đó.
Dường như từ sau khi An Điềm xuất hiện, mình thường xuyên bị phân tâm. Khoan nói đến nguyên nhân làm anh phân tâm là do anh cảm thấy áy náy hay có tình cảm gì khác với An Điềm, chỉ là, sau khi phân tâm, Cố Thiên Tuấn lại thỉnh thoảng làm vài việc không theo quy tắc.
Ví dụ, anh sẽ không như trước, nói bảy giờ về nhà là bảy giờ về nhà. Anh nói với Mộng Chỉ sẽ làm thế này nhưng chưa chắc lại làm thế. Chính vì những cách làm này mà thỉnh thoảng khiến cho Cố Thiên Tuấn nhìn thấy một Mộng Chỉ khác, khiến cho Mộng Chỉ trong đời thực có một chút khác biệt so với Mộng Chỉ trong ấn tượng của mình. Những khác biệt này tuy không lớn, nhưng chúng lại là nguyên nhân trực tiếp làm cho Cố Thiên Tuấn cảm thấy kỳ lạ…
Khi Cố Thiên Tuấn tắm xong và ra ngoài, Chu Mộng Chỉ đã nằm trong chăn. Cô ta nhắm mắt, cả người co rúm lại, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, lại càng giống như dáng vẻ tội nghiệp mà anh nhìn thấy mỗi khi trở về nhà rất muộn trước đây.
Cố Thiên Tuấn thở dài, một phần nào đó trái tim đã mềm xuống. Anh nằm xuống im lặng một lúc, rồi quay ngang người, duỗi tay ôm chặt lấy Chu Mộng Chỉ một lần nữa.
Thời khắc mà Cố Thiên Tuấn ôm lấy mình, Chu Mộng Chỉ đang giả vờ ngủ cảm thấy như muốn ngất đi. Cô cứ tưởng Cố Thiên Tuấn đã phát hiện ra điều gì đó, tưởng rằng Cố Thiên Tuấn đã nghi ngờ mình. Nhưng, anh ấy vẫn ôm chặt mình như trước, vậy là anh ấy chưa phát hiện ra gì cả! Anh ấy vẫn yêu thương mình như xưa!
Chu Mộng Chỉ vừa vui mừng vừa phấn khích, cuối cùng đã ngủ thiếp đi.
Còn Cố Thiên Tuấn thì vẫn giả vờ ngủ, sau khi nhìn thấy Chu Mộng Chỉ đã ngủ say, anh liền nhẹ nhàng thả cô ra.
Cố Thiên Tuấn nằm ngửa trên giường, lắng nghe nhịp thở đều đặn của Chu Mộng Chỉ, ánh mắt buồn bã nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Đêm nay, Cố Thiên Tuấn lần đầu tiên cảm thấy đồng sàng dị mộng với Chu Mộng Chỉ.
**
Sau khi nhà của An Điềm bị chìm trong nước, những đồ dùng sinh hoạt và vật dụng cần thiết hàng ngày vốn đã cũ kỹ nay đều không sử dụng được nữa.
Trong lúc không còn cách nào khác, An Điềm đành phải đến tìm phó tổng Hồ, hỏi xem liệu có thể tạm ứng lương trước không, phó tổng Hồ đồng ý ngay. Nhưng không ngờ, việc tạm ứng lương đã bị Lâm Hiểu Hiểu biết được.
Kết quả là, hôm đó An Điềm không chờ được lương tạm ứng mà phó tổng Hồ chuyển cho cô, mà chờ được một chiếc xe tải chở đầy vật dụng và các nhu yếu phẩm hàng ngày!
An Điềm chạy xuống dưới nhà, nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu đang chỉ đạo các nhân viên di chuyển đồ đạc, liền ngạc nhiên hỏi: “Hiểu Hiểu, cô đang làm gì vậy?”
“Chẳng phải nhà của cô bị ngập nước, mọi thứ đều không thể dùng được nữa sao? Nên tôi mua đến cho cô một ít.” Lâm Hiểu Hiểu nói rất tự nhiên, rồi bổ sung thêm một câu: “Bình thường tôi không biết đến mấy thứ này, nên có lẽ sẽ mua thiếu vài món. Cô xem thử xem còn thiếu gì, tôi sẽ mua thêm cho cô.”
An Điềm trợn trừng mắt, kinh ngạc đến nỗi không nói được câu nào. Còn các nhân viên kia vẫn đang cần mẫn dỡ đồ đạc từ trên xe tải xuống.
Khi nhìn thấy cái tủ quần áo và bộ bàn ghế bằng gỗ lim đó, An Điềm suýt nữa quỳ mọp xuống: Lâm Hiểu Hiểu có biết giá thị trường của đồ gỗ lim không trời! Một bộ bàn ghế gỗ lim vừa phải ít nhất cũng phải mấy chục, mà tính của Lâm Hiểu Hiểu là đã mua thì nhất định phải chọn thứ tốt nhất. Cô ấy làm vậy, chẳng phải mình đã nợ cô ấy rất nhiều tiền hay sao!
“Đợi một chút!” An Điềm cố gượng hai đầu gối đã mềm nhũn, chặn đường các nhân viên đang dỡ đồ kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.