Leonard từ bé đã nghiên cứu văn hóa Trung Quốc, thế nên ngoài tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh ra thì ngôn ngữ thứ hai của anh chính là tiếng Trung. Tất nhiên, anh cũng có tìm hiểu về thẩm mỹ người Trung Quốc, có nhận thức riêng về định nghĩa người đẹp. Leonard rất thích khí chất liễu yếu đào tơ của Chu Mộng Chỉ vợ Cố Thiên Tuấn, cũng thích cả nét đẹp kiêu ngạo đầy sức sống của Lâm Hiểu Hiểu. Nhưng nhan sắc mà anh thích nhất vẫn là vẻ đẹp lay động lòng người của An Điềm, cô sở hữu tất cả những yếu tố của mỹ nhân Trung Quốc, nhưng vẫn có được các đường nết hấp dẫn của người phương Tây. “Hai cô có thể nể mặt, đi dùng bữa với tôi vào tối nay không?” Leonard vốn là người nước ngoài nên không hề ngần ngại, trong lòng đã muốn gì thì sẽ nói thẳng. “Không rảnh.” “Xin lỗi, tối nay tôi không có thời gian.” Cả Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm đều đồng thời từ chối Leonard, Lâm Hiểu Hiểu vốn thẳng như ruột ngựa nên chỉ đơn giản nói ra hai chữ. Còn An Điềm thì trả lời lịch sự hơn một chút. “Thôi được…” Leonard nhún vai, nếu người ta đã không có ý thì anh cũng không muốn cưỡng cầu, hơn nữa hiện giờ là đang ở Trung Quốc, tốt nhất anh đừng nên gây phiền phức gì, phụ nữ thôi mà, ở đâu chẳng có. Còn Cố Thiên Tuấn đứng xa nên không nghe thấy ba người họ nói gì, chỉ thấy Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm mặt mày hớn hở trò chuyện với một người đàn ông ngoại quốc mà họ không hề quen biết. Anh hơi cúi mặt suy nghĩ một chút rồi nhấc chân đi về phía ba người. “Chào anh Leonard Hofstadter.” Cố Thiên Tuấn cất tiếng chào Leonard trước. “A, Mr.Cố.” Leonard quay người lại, trông thấy Cố Thiên Tuấn thì nụ cười đểu trên môi liền nhạt đi nhiều, anh ta cũng chào Cố Thiên Tuấn, sau đó nhìn quanh quất xung quanh rồi hỏi, “Cố, người vợ xinh đẹp của anh đâu rồi?” “Cô ấy đang nghỉ ngơi.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Leonard, “Lát nữa tôi sẽ dắt vợ tôi đến chào hỏi anh.” “OK!” Leonard cũng đã nhận ra hình như Cố Thiên Tuấn có điều gì đó muốn nói với Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm, thế nên rất biết điều mà gật đầu rời đi. “Anh ba.” Lâm Hiểu Hiểu vừa trông thấy đám anh em của Lâm Kính Trạch là ngay lập tức trở thành thục nữ ngoan hiền, cúi đầu lễ phép chào hỏi Cố Thiên Tuấn. “Ừ.” Cố Thiên Tuấn chẳng thèm nhìn An Điềm đang đứng ngay đó, chỉ nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Kính Trạch uống say rồi, tâm trạng cũng không tốt, cô mau đi xem đi!” “Anh trai em say rồi à?” Lâm Hiểu Hiểu trợn tròn mắt, cô nhíu mày suy nghĩ, chắc chắn là do vừa rồi khi vào tiệc, mình đã nhắc đến người phụ nữ họ Thẩm kia nên mới khiến tâm trạng của anh trai không vui! “Vậy để em đi tìm anh em!” Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đến đó liền vội vàng chào Cố Thiên Tuấn và An Điềm rồi chạy vèo đi. Bây giờ chỉ còn lại Cố Thiên Tuấn và An Điềm đứng đó, bầu không khí trở nên vô cùng u ám. An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn vẫn cứ đứng ì ra đó thì lầm bầm trong bụng, không phải đã nói chuyện xong với Hiểu Hiểu rồi sao? Sao còn chưa chịu đi? Trưng cái bản mặt lạnh như tiền đó ra cho ai xem vậy? Còn Cố Thiên Tuấn thì vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, anh luôn nghĩ mình cần phải nói chuyện rõ ràng với An Điềm, cô muốn giữ mối quan hệ người lạ với anh cũng được, nhưng mỗi khi trông thấy anh đừng có tỏ vẻ thâm thù đại hận như thế có được không? Anh luôn muốn nói với cô rằng, cô muốn bù đắp gì, anh cũng đều sẽ cho hết. “An Điềm, tôi muốn nói chuyện với cô một lát.” Cuối cùng, Cố Thiên Tuấn cũng lạnh lùng mở miệng nói. An Điềm thấy giọng điệu nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn thì thầm giật mình trong lòng, giữa cô và anh hoàn toàn chẳng có gì để nói cả, nếu có chuyện thì chỉ là chuyện liên quan đến thân thế của An An mà thôi. Nghĩ đến đó, An Điềm lập tức cố kìm nén sự bất an trong lòng, cô nhìn Cố Thiên Tuấn rồi hỏi: “Nói cái gì mà nói? Giữa chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả! Nếu anh vẫn còn hiểu lầm gì đó về An An thì tôi cũng đành chịu thôi.” An Điềm nói xong liền tỏ vẻ mình chẳng hề quan tâm. Cố Thiên Tuấn nhìn dáng vẻ cằm hất lên trời, ra vẻ không hề biết gì cả của An Điềm, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, An An có lẽ vì không muốn An Điềm lo lắng nên đã không kể lại gì với cô về việc anh đã đến trường mẫu giáo để thăm cậu. Cũng tốt, chuyện này nên giấu An Điềm thì hơn, nếu không sau này mỗi lần cô gặp anh thì lại trốn chui trốn nhủi nữa. “Thân thế của An An?” Cố Thiên Tuấn giả vờ ngạc nhiên nói, “An An không phải là con của cô và người chồng cũ bị tai nạn giao thông của cô sao?” An Điềm nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì lập tức mừng rỡ, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, An An chính là con trai của tôi và chồng trước.” Cố Thiên Tuấn tháy dáng vẻ ấy của An Điềm thì không khỏi bật cười. Nếu những cô gái bình thường khác mà trông thấy một Cố đại tổng tài bình thường lạnh lùng vô tình bây giờ lại nhoẻn miệng cười thế này thì chắc chắn sẽ ngất đi trong sự mê đắm. Nhưng người phụ nữ nhìn thấy Cố Thiên Tuấn cười lúc này lại là An Điềm, tuy cô cũng có hơi choáng váng, nhưng vẫn thấy khó hiểu với nụ cười đó của anh: “Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười chứ?” “Chẳng có gì đáng cười cả.” Cố Thiên Tuấn nói xong lại há miệng cười to hơn nữa. “Không có gì đáng cười thì đừng có cười nữa! Tự dưng lại cười như thằng điên vậy.” An Điềm lừ mắt rồi quay lưng bỏ đi. “An Điềm, cô…” Ngay lúc Cố Thiên Tuấn đang định đuổi theo An Điềm thì Chu Mộng Chỉ trò chuyện xong với Chu Hán Khanh lúc này bước vào với bộ sườn xám đỏ rực bắt mắt. Khoảnh khắc Chu Mộng Chỉ bước vào sảnh tiệc, tất cả mọi người đều ngay lập tức đổ dồn ánh mắt lên người cô. Cố Thiên Tuấn cũng trông thấy Chu Mộng Chỉ ngay. Anh liếc mắt nhìn An Điềm đang hậm hực bỏ đi, do dự một lát, cuối cùng quyết định đi về phía Chu Mộng Chỉ. “Mộng Chỉ, em thấy sao rồi? Có cần nghỉ ngơi thêm không?” Cố Thiên Tuấn bước đến nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Chu Mộng Chỉ. “Em nghỉ ngơi đủ rồi, Thiên Tuấn.” Chu Mộng Chỉ mỉm cười với Cố Thiên Tuấn, liếc mắt thấy Chu Hán Khanh lúc này mới bước vào sảnh bèn hiểu chuyện mà nói với Cố Thiên Tuấn, “Thiên Tuấn, giờ là thời gian ‘ngoại giao’ của chúng ta rồi, chúng ta đi thôi.” “Được.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, nhìn Chu Mộng Chỉ khoác tay mình rồi lại nhìn tất cả mọi người trong sảnh bằng dáng vẻ cao sang, bắt đầu bước đến chỗ của những nhân vật cộm cán nhất thành phố H, thậm chí là nhất nước. Còn An Điềm ngồi ở góc sảnh trông có hơi cô đơn. Nhìn Chu Mộng Chỉ được mang danh vợ của Cố Thiên Tuấn mà bước đi giữa bao người, An Điềm thật sự cảm thấy khó chịu. Chuyện này không phải là vì tình yêu, mà là vì quá khứ. Cũng giống như bạn đã từng bị chó cắn một lần, tuy bạn không thể cắn lại con chó đó, nhưng khi bạn nhìn thấy con chó đó đã làm hại bạn rồi mà vẫn cứ ung dung tự tại, thậm chí còn rất sung sướng thì bạn vẫn sẽ hận con chó đó. An Điềm vừa cảm thấy so sánh như vậy đúng là quá chuẩn, vừa đắm chìm vào kí ức… 5 năm trước, An Điềm vẫn còn là cô sinh viên khoa thiết kế thời trang, khi ấy cô vẫn mang tên An Nhiên, cũng giống như cái tên của mình, cô sống rất an lành thoải mái, dễ chịu tự nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]