Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, Trì Cảnh Dật không hề nhận ra Lý Tư Kỳ, vì trong mắt Trì Cảnh Dật thì Lý Tư Kỳ năm xưa là một cô gái đầy lòng kiêu hãnh, sao có thể là người phụ nữ hốc hác và nhẫn nhục chịu đựng như vậy chứ?
"Cái gì? Tôi dạy con dâu cũng không được sao? Còn có pháp luật không vậy? Bệnh viện này là nhà các người mở sao!" Nhìn thấy bác sĩ đến, Ôn Mỹ Lan đã nhẹ giọng lại, những vẫn gân cổ lên kiểu "Tôi là người đàn bà đanh đá đấy làm gì được tôi nào?"
Trì Cảnh Dật nghe thấy lời của Ôn Mỹ Lan thì cười nhẹ nhàng và nói: "Bác nói đúng rồi, bệnh viện này là nhà chúng tôi mở đấy."
Đột nhiên, xung quanh có âm thanh nhịn cười vang lên, bà này đúng là không biết trời cao đất dày: Đây chính là Trì Cảnh Dật, chủ nhiệm Trì, đừng nói là bệnh viện này do nhà anh ấy mở, có bệnh viện nào ở thành phố H mà không phải nhà anh mở chứ? Dù là bệnh viện ở cả nước cũng có cổ phần của anh ta trong đó! Bà dám nói chuyện với chủ nhiệm Trì như vậy có phải là không muốn sống nữa không?!
Nghe Trì Cảnh Dật nói như vậy, Ôn Mỹ Lan bĩu môi nói: "Cho dù là nhà anh mở thì sao nào? Tôi đến khám bệnh ở đây, đối đãi bệnh nhân phải tử tế chứ!"
"Vậy cho hỏi, bà đến khám khoa thần kinh phải không?" Trì Cảnh Dật thường rất lười so đo với người khác, nhưng hôm nay tâm trạng anh khá tốt, đột nhiên hôm nay anh muốn trị những bệnh nhân hoặc người nhà không nói lý lẽ.
Gần đây không phải thường xảy ra những vụ ồn ào trong bệnh viện sao, anh cũng muốn xem thử, những người này quậy phá gì ở bệnh viện mình!
"Anh nói cái gì thế?" Ôn Minh phản ứng trước cả Ôn Mỹ Lan, rõ ràng là Trì Cảnh Dật này nói mẹ mình bị thần kinh rồi!
"Ồ." Trì Cảnh Dật nói với tâm trạng rất tốt, "Nếu không phải đến khám khoa thần kinh thì khám khoa gì vậy?"
"Rõ ràng tôi không bệnh, nhưng đứa con dâu chết tiệt này lại nói tôi bị ung thư phổi thời kỳ giữa cuối! Sức khỏe tôi trước giờ đều rất tốt, sao có thể bị ung thư phổi được chứ?" Ôn Mỹ Lan nói đến đây thì lại trừng mắt nhìn Lý Tư Kỳ đang cúi mặt xuống.
Trì Cảnh Dật lúc này mới nhìn sang Lý Tư Kỳ, anh không nhận ra Lý Tư Kỳ, mà chỉ chậm rãi bước đến chỗ Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ vội vàng lùi lại, cô không ngờ là, anh bác sĩ cao to đẹp trai năm xưa lại gặp mặt nhau trong tình huống thế này!
Trì Cảnh Dật đến trước mặt Lý Tư Kỳ, mặt lạnh lùng lấy tờ giấy xét nghiệm và hình ảnh CT trong tay cô, cau mày một lúc rồi thờ ơ nhìn Ôn Mỹ Lan nói: "Tế bào ung thư đã lan rộng, tấn công vào màng liên kết phủ tạng và đè lên các mô trên khoang ngực, tôi đoán bây giờ đã bắt đầu có hiện tượng ngực đau nhói, đau thắt tĩnh mạch chi trên, phù nề, đau cánh tay và rối loạn vận động chi trên. Đồng thời, tôi thấy mí mắt bà rủ xuống, đồng tử thu hẹp, tròng mắt lõm vào... nên..."
Trì Cảnh Dật nói đên đây, cố tình dừng lại rồi nói: "Nên, con dâu bà nói bà bị ung thư phổi thời kỳ giữa cuối cũng là an ủi bà thôi, vì với các triệu chứng đó thì đã là ung thư phổi thời kỳ cuối rồi, bà nên cố gắng điều trị, để bớt đau khổ, hoặc về nhà..."
Đợi chết. Trong lòng Trì Cảnh Dật thờ ơ nói ra hai chữ cuối.
Tuy anh không thích người đàn bà ngang ngược lại xấc láo này, nhưng với vai trò là một bác sĩ anh vẫn không nói ra hai chữ đó.
Vì anh biết, khi bệnh nhân nghe hai từ này từ bác sĩ thì không khác gì bị phán án tử hình vậy, dù hy vọng còn đó nhưng cũng sẽ bị dập tắt.
Trì Cảnh Dật nhìn Ôn Mỹ Lan một hồi lâu, sau đó lại nhét lại các giấy tờ xét nghiệm và hình ảnh vào tay Lý Tư Kỳ rồi lạnh lùng quay đi.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn Trì Cảnh Dật rời khỏi cho đến khi đi hẳn.
Chính vào lúc này đây, Ôn Mỹ Lan trước giờ không tin vào sự thật cuối cùng cũng đã bắt đầu hoang mang, bà ta run rẩy cả người, bỗng nhiên cảm thấy đau nhức toàn thân, thậm chí không đủ sức đứng vững nữa.
Mình sắp chết rồi sao? Mình thật sự sắp chết rồi sao? Khó khăn lắm mình mới nuôi lớn đứa con trai, khó khăn lắm mới tới tuổi hưởng phước, tại sao lại bị ung thư phổi thời kỳ cuối chứ? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Ôn Mỹ Lan sợ đến mềm nhũn ra, một tiếng phịch đã quỳ hẳn xuống đất.
"Mẹ, mẹ làm sao thế?" Ôn Minh vội khom lưng, anh định đỡ Ôn Mỹ Lan dậy.
"Con ơi, cứu mẹ!" Ôn Mỹ Lan run rẩy cả người, bà ta há miệng ra, vẻ mặt đầy sự sợ hãi, "Con ơi, mẹ không muốn chết, mẹ không muốn chết! Con phải cứu mẹ!"
"Mẹ, con nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu mẹ mà." Ôn Minh nắm lấy tay của Ôn Mỹ Lan, suýt bật khóc, mẹ của anh sao lại bị ung thư chứ? Sao lại thế được?
"Tư Kỳ, Tư Kỳ đâu rồi?" Sau khi Ôn Mỹ Lan được Ôn Minh an ủi thì vội vã đến bên Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ cắn chặt môi, cô biết nỗi đau mất đi người thân, cũng biết sự lưu luyến của người sắp chết với cuộc đời này.
Nên, dù cô vừa bị Ôn Mỹ Lan giáng một bạt tai thì Lý Tư Kỳ vẫn đỡ lấy Ôn Mỹ Lan, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẹ".
"Tư Kỳ, cứu mẹ, cứu mẹ có được không? Mẹ không muốn chết, vừa nãy mẹ sai rồi, là mẹ sai rồi! Mẹ không nên đánh con!" Ôn Mỹ Lan nước mắt nước mũi giàn giụa, hoàn toàn không còn bộ dạng hống hách lúc nãy.
"Mẹ, con và Ôn Minh dù có phải bán nhà bán cửa cũng sẽ cứu mẹ mà." Lý Tư Kỳ nhìn Ôn Mỹ Lan nói chắc chắn.
"Không được đụng đến tiền của con trai mẹ để trị bệnh!" Ôn Mỹ Lan vừa nghe Lý Tư Kỳ sẽ bán nhà bán cửa thì lập tức hoang mang, bà ta dùng đôi bàn tay tiều tụy nắm chặt cổ tay của Lý Tư Kỳ nói, "Con trai mẹ vất vả lắm mới kiếm được một ít tiền thôi, không được đụng đến! Tư Kỳ à, bố con không phải là giáo sư sao? Mẹ con cũng có một công ty nhỏ. Nhà con nhất định rất giàu có, mẹ nghe Ôn Minh nói, nhà con còn có vài căn nhà, có thể bán những căn nhà đó đi để trị bệnh cho mẹ không con?"
Lý Tư Kỳ nghe đến đây thì sững sờ: Mẹ chồng cô, sao lại có thể như thế? Mẹ chồng mình bị bệnh, cô là dâu thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để trị bệnh cho bà, bố mẹ cô đương nhiên cũng sẽ không đứng nhìn rồi.
Nhưng không đụng đến tiền của Ôn Minh mà lại nhắm vào tiền mà bố mẹ cô vất vả dùng hơn nửa đời người để kiếm về, điều này có nói thế nào cũng không ổn lắm.
"Tư Kỳ, con nói gì đi được không? Con đi vay tiền bố mẹ con cho mẹ đi trị bệnh đi! Mẹ quỳ xuống xin con đấy, mẹ lạy con đấy!" Ôn Mỹ Lan nói xong thì lập tức quỳ trước mặt Lý Tư Kỳ, đầu hướng về phía Lý Tư Kỳ liên tục dập xuống đất.
"Con..." Lý Tư Kỳ há hốc miệng, cuối cùng vẫn nói rằng, "Con và Ôn Minh đều sẽ đem hết tiền ra cho mẹ trị bệnh, nếu không đủ, con nhất định sẽ đi vay bố mẹ con."
"Không được đụng đến tiền của con trai mẹ! Không được! Con đi vay tiền bố mẹ con cho mẹ trị bệnh trước được không?" Ôn Mỹ Lan nhìn Lý Tư Kỳ không phản ứng, bỗng chốc muốn khóc thét lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.