“Thiên Tuấn, cậu không đưa An An đi bệnh viện nữa sao?” Trì Cảnh Dật đứng bên cạnh trông thấy thế liền kinh ngạc hỏi. Rõ ràng lúc Cố Thiên Tuấn đến đây đã tràn đầy kì vọng mà, sao bây giờ lại muốn bỏ cuộc rồi? Cố Thiên Tuấn nhìn An An rồi lắc đầu nói: “Không đi nữa, thật ra thế này thôi cũng được rồi.” Anh nói xong liền quay sang nhìn An An, “An An, con đá bóng với chú có được không?” Năm Cố Thiên Tuấn 7 tuổi thì mẹ anh đã qua đời, bố anh suốt ngày bận rộn công việc, lại không chịu nổi sự cô đơn, thế nên mẹ anh qua đời chưa được một năm, bố đã lấy về một người vợ mới, sau đó còn sinh thêm một đứa con trai là Cố Thiên Kỳ. Ước mơ lớn nhất của Cố Thiên Tuấn khi còn bé chính là có thể được chơi bóng đá với bố một lần, nhưng bố anh lúc nào cũng bận, đến mức không bao giờ có thời gian đá bóng với anh. Thế nên lúc ấy Cố Thiên Tuấn đã hạ quyết tâm, sau này khi anh có con rồi thì nhất định sẽ không lơ là con cái, sẽ cho con có một tuổi thơ thật vui vẻ! Cho dù công việc có bận rộn đến đâu cũng phải dành thời gian chơi với con. Nhưng bây giờ… Cố Thiên Tuấn ngắm nhìn gương mặt của An An, vừa thấy an ủi lại vừa thấy luyến tiếc. Điều an ủi chính là con trai anh vẫn lớn lên một cách vui vẻ khỏe mạnh, còn điều đáng tiếc là anh đã bỏ lỡ mất bốn năm tuổi thơ của An An, bây giờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-quay-lai-tong-tai-biet-sai/1495794/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.