🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ôn Mỹ Lan nói xong thì tiếp tục lẩm bẩm: “Đúng là mẹ nào con nấy, giống y như cái cục nợ suốt ngày chỉ biết cúi đầu kia, đều không biết nói tiếng người!” Nghe thấy Ôn Mỹ Lan lại gọi An An là “cục nợ”, cơn giận của An Điềm “xoẹt” một cái xuất hiện ngay. Cô thực sự muốn cảnh cáo Ôn Mỹ Lan một trận, để bà ta đừng bao giờ nói An An như thế nữa. Tuy nhiên, Ôn Mỹ Lan dù sao cũng là mẹ chồng của Tư Kỳ, nên An Điềm đành phải cắn răng cúi đầu nhẫn nhịn. Một lúc sau, An Điềm mới miễn cưỡng lên tiếng với Ôn Mỹ Lan: “Con chào bác gái.” “Chào hỏi gì! Cô và cục nợ kia đừng đến thì sẽ tốt hơn!” Ôn Mỹ Lan không thèm nhìn An Điềm, vừa khẽ lẩm bẩm một mình vừa ngồi xuống trên ghế sofa một cách khó khăn. Nhìn thấy Ôn Mỹ Lan ngay cả việc ngồi xuống ghế cũng khó khăn như thế, An Điềm cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Bà Ôn Mỹ Lan này, hình như bị bệnh thật rồi. Đây có lẽ là... quả báo chăng? Trong lòng An Điềm bỗng nảy sinh một ý nghĩ xấu xa như vậy, sau đó, ý thức được rằng mình hơi quá đáng, cô liền đọc thầm hai lần “A di đà Phật” rồi trấn áp những linh hồn xấu xa trong tim. An Điềm bước đến vài bước, đẩy hết đống đồ mình đã mua đến trước mặt Ôn Mỹ Lan rồi nói: “Đây, bác gái, đây là quà mua tặng bác.” Giọng của An Điềm không phải rất kính trọng, cử chỉ cũng rất tùy tiện, nhưng cô cảm thấy rằng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-quay-lai-tong-tai-biet-sai/1495777/chuong-113.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.