Chương trước
Chương sau
Tô Thanh Dương vốn định từ chối, nhưng bây giờ Cố Thiên Tuấn cũng đã mở lời rồi, anh không còn sự lựa chọn nào khác: "Cảm ơn Cố tổng và Lâm tổng đã mời, tôi cũng chỉ đành cung kính không bằng tuân lệnh."
"Khách sáo rồi."Lâm Kính Trạch nhìn Cố Thiên Tuấn một cách kỳ lạ, khách sáo nói với Tô Thanh Dương.
Bầu không khí sau đó cũng rất ngượng ngùng, ngoài Lâm Hiểu Hiểu và Khưu Doanh Doanh chơi rất nhiệt tình thì những đồng nghiệp còn lại đều e dè ngồi một góc.
Lệ Tắc Thiên và Trì Cảnh Dật thì ngồi ở vị trí ban đầu nói chuyện uống rượu với nhau, mặc kệ mọi người xung quanh, thỉnh thoảng nhìn qua An Điềm và Tô Thanh Dương.
Lâm Kính Trạch và Cố Thiên Tuấn thỉnh thoảng nói vài câu với Tô Thanh Dương.
"Lâm tổng, về việc hợp tác đó, công ty anh đã xem xét thế nào rồi?"Ở thương trường nói chuyện kinh doanh, Tô Thanh Dương đã gặp được cơ hội tốt như vậy nên cũng sẵn hỏi vào vấn đề.
"Sắp có kết nghiên cứu thị trường rồi, tôi sẽ thương thảo với Cố tổng dựa trên kết quả."Lâm Kính Trạch lấp lửng, anh nhìn sang Cố Thiên Tuấn hỏi, "Đúng không? Anh ba."
"Ừm."Cố Thiên Tuấn nhấp một ngụm rượu, gật nhẹ đầu, ánh mắt phiêu dạt nơi xa.
Lâm Kính Trạch nhìn thấy Cố Thiên Tuấn như thế, cũng không nhắc đến chuyện kinh doanh nữa: "Tô tổng, Em tôi ở công ty anh có gây rắc rối gì cho anh không?"
"Cô Lâm mọi mặt đều tuyệt vời, cô Lâm đến làm việc là vinh dự cho công ty chúng tôi."Tô Thanh Dương rất nể mặt Lâm Kính Trạch bằng cách đề cao năng lực của Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Kính Trạch nghe xong mặt mày rạng rỡ.
Lâm Kính Trạch chuyển tầm nhìn sang Lâm Hiểu Hiểu đang chơi vui, sau đó nói với Tô Thanh Dương: "Tô tổng, đứa em này của tôi được nuông chiều từ bé, chỉ cần em ấy muốn thì chúng tôi đều đáp ứng, nhưng mà..."
Lâm Kính Trạch nói đến đây liền uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: "Đứa em này của tôi cũng phải trưởng thành thôi, em ấy cũng hiểu, không phải việc gì chỉ cần cố gắng là sẽ đạt được. Vì vậy, anh Tô không cần quá nuông chiều Hiểu Hiểu. Nếu anh thật sự quan tâm em ấy vậy thì không còn gì tốt bằng. Tóm lại, tôi thà để em ấy ngã một cú thật đau còn hơn là để em ấy lấy một người đàn ông ham vật chất mà không yêu em ấy."
Lâm Kính Trạch nghiêm túc nhìn Tô Thanh Dương, ý nghĩa những lời này đã rất rõ ràng: Nếu Tô Thanh Dương không thích Lâm Hiểu Hiểu, có thể thẳng thừng từ chối cô ấy, là một người anh trai, anh sẽ tuyệt đối không vì những vấn đề khác mà làm khó công ty Tô Thị, mà ngược lại còn cảm kích Tô Thanh Dương đã giúp Lâm Hiểu Hiểu trưởng thành. Nhưng Tô Thanh Dương tuyệt đối không được lừa dối tình cảm của Hiểu Hiểu, nếu không, công ty Tô Thị các anh sẽ rất thảm!
Đương nhiên là Tô Thanh Dương nghe hiểu những lời của Lâm Kính Trạch, anh cũng hiểu sự quan tâm của Lâm Kính Trạch đối với Lâm Hiểu Hiểu, nhưng anh không muốn Lâm Kính Trạch lại hiểu lầm anh sẽ vì lợi ích mà lừa dối tình cảm của Lâm Hiểu Hiểu!
"Lâm tổng, chuyện này thì anh cứ yên tâm. Dù có phải hy sinh lợi ích của riêng tôi thì tôi cũng sẽ tuân theo cách nghĩ của con tim."Tô Thanh Dương nhìn Lâm Kính Trạch chậm rãi nói, ý nghĩa của anh cũng rất rõ ràng: Tôi không bao giờ làm những chuyện đáng hổ thẹn như vậy, dù các anh có dùng thủ đoạn ép tôi thích Lâm Hiểu Hiểu thì tôi cũng không làm theo!
"Ha ha..."Sau khi Lâm Kính Trạch nghe câu trả lời của Tô Thanh Dương thì cười phá lên, anh chủ động cụm ly với Tô Thanh Dương, "Nói chuyện với Tô tổng vui thật đấy, sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn!"
"Đương nhiên."Tô Thanh Dương cười hiền hậu, mặt không lộ cảm xúc.
Tuy nhiên, cuộc đối thoại của Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch đã lọt cả tai của Cố Thiên Tuấn.
Đặc biệt là câu Lâm Kính Trạch "Không muốn Hiểu Hiểu lấy một người đàn ông vì tiền tài mà không yêu cô" Khiến cho bàn tay cầm ly rượu của Cố Thiên Tuấn siết lại.
Cố Thiên Tuấn biết Lâm Kính Trạch không rõ chuyện quá khứ của anh và An Điềm, nhưng lời của anh quả thật đã mô tả chân thật chuyện năm xưa của anh và An Điềm.
Năm đó, anh vì lợi ích mà chọn kết hôn với An Điềm, đợi khi lấy được thứ mình muốn rồi thì không ngần ngại từ bỏ An Điềm.
Cuộc hôn nhân trong năm đó, An Điềm đã dốc hết tâm can, Cố Thiên Tuấn không thể nào không có cảm giác, nhưng khi có có ai đó khuấy động thì anh càng thêm chán ghét bản thân. Mỗi lần đối diện với khuôn mặt hồn nhiên của An Điềm, dường như đều đang nhắc nhở Cố Thiên Tuấn, anh vì danh lợi mà đánh mất nguyên tắc của mình! Anh đã nhẫn tâm làm tổn thương một người con gái vô tội! Bây giờ An Điềm thành ra thế này, sao chi phí ly hôn đủ để bồi thường cho cô chứ?
Cố Thiên Tuấn nghĩ đến đây, liền nhìn về phía An Điềm.
An Điềm ngồi trong góc, buồn bã uống nước trái cây, chỉ có Tô Thanh Dương gần cô một chút.
An Điềm cảm thấy xấu hổ vô cùng, trong phòng này, Lệ Tắc Thiên, Trì Cảnh Dật đều biết mối quan hệ trước đây của cô và Cố Thiên Tuấn, diễn xuất ba người họ khá tốt, họ giả vờ nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì cả, nhưng trong phòng này còn có Tô Thanh Dương!
Nếu anh biết chồng cũ của cô là Cố Thiên Tuấn thì anh sẽ có phản ứng thế nào đây?! Còn nữa, nếu các đồng nghiệp biết chuyện này có phải càng phản ứng mãnh liệt hơn không?
Nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp này, An Điềm cảm thấy muốn banh não rồi!
Nghĩ đến đó, An Điềm đưa tay xoa huyệt thái dương, dáng vẻ thất thần.
"Cô sao thế? Không khỏe à?" Tô Thanh Dương là người đầu tiên chú ý đến hành động của An Điềm nên anh nhỏ nhẹ quan tâm.
An Điềm cười miễn cưỡng lắc đầu: "Không sao, vừa nãy chơi trò chơi uống hơi nhiều nên nhức đầu thôi."
"Thế có cần tôi đưa cô về nhà không?" Dù ánh sáng trong phòng khá lập lòe nhưng Tô Thanh Dương vẫn có thể nhìn thấy đôi má ửng đỏ của An Điềm.
"Không cần đâu." An Điềm lắc đầu, "Bây giờ anh khó khăn lắm mới gặp được Lâm tổng, còn có Cố Thiên…, còn có Cố tổng, anh cứ lo chuyện làm ăn của anh đi, như vậy sẽ có lợi cho Tô Thị."
"Nhưng tôi thấy cô không được khỏe lắm." Tô Thanh Dương một lần nữa nhìn sắc mặt của An Điềm.
"Thật sự không cần..."
"Hôm nay ra ngoài chơi cùng mọi người, rất là vui..."
Ngay khi An Điềm muốn nói không có gì đâu thì đột nhiên Cố Thiên Tuấn đứng dậy, anh đảo mắt qua mọi người trong phòng, ngập ngừng như có ý muốn kết thúc cuộc vui.
Bộ dạng không được khỏe lúc nãy của An Điềm đã bị anh nhìn thấy, nên anh đứng dậy trong tiềm thức. Cố Thiên Tuấn với khuôn mặt điềm tĩnh, một trái tim hơi có chút hoảng loạn: Hy vọng An Điềm không phát hiện ra mình làm việc này là vì cô.
Lúc này may mắn là An Điềm nghe thấy câu nói này của Cố Thiên Tuấn, chỉ cười vui với Tô Thanh Dương mà không hề nhìn anh.
Mọi người nghe Cố Thiên Tuấn nói như vậy, lần lượt hùa theo, bầu không khí áp lực thế này, họ cũng muốn sớm kết thúc.
Giữa cơn lạnh, các đồng nghiệp lần lượt ra về với nỗi ám ảnh còn đó.
"Này, anh hai, bây giờ An Điềm vẫn còn ở đây, anh có đưa cô ấy về không, nếu bị Tô Thanh Dương nhanh tay hơn thì đừng trách anh em không nhắc nhở đấy!" Lâm Kính Trạch để Lâm Hiểu Hiểu lên xe rồi sau đó nháy mắt với Trì Cảnh Dật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.