Chương trước
Chương sau
Nên bộ dạng dữ dằn lúc nãy của cô ấy là hay sao? Vừa nãy anh Tô không cho An Điềm nói ra, cũng đoán được là vì tâm lý không muốn An Điềm nhắc đến chuyện xưa!
Nhưng bản thân cô lại không hiểu chuyện! Cố chấp hỏi đến cùng việc của An Điềm!
Lâm Hiểu Hiểu bây giờ hối hận rồi, cô là vì mối quan hệ của Tô Thanh Dương mà không thích An Điềm lắm, nhưng cô cũng rất rõ: Không thích không có nghĩa là cậy thế ức hiếp người khác. Vì ai cũng đáng được tôn trọng, hơn nữa, bản thân An Điềm không làm gì cả, là do anh Tô chủ động tốt với cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu càng day dứt, nhưng cô vẫn trơ mặt ra để che giấu sự ngại ngùng của mình.
"Không sao, mọi người đều là bạn, cũng không có gì đâu."An Điềm cười với Lâm Hiểu Hiểu, cô cũng nhận ra bản tính Lâm Hiểu Hiểu không xấu, dù bản thân và cô ấy không hợp nhau, nhưng cô ấyy tuyệt đối không phải loại người đâm sau lưng người khác, vì cảm xúc đã lộ rõ trên mặt cô, người như cô không xấu xa như thế.
"Được rồi, chị An Điềm đã nói xong rồi, chúng ta tiếp tục đi!" Khưu Doanh Doanh đứng dậy đầu tiên làm nóng không khí, tuy lời thật lòng của An Điềm khiến cô thật sự bị shock, nhưng nếu việc này không nhanh chóng qua đi thì Lâm Hiểu Hiểu hoặc những đồng nghiệp khác sẽ hỏi sâu thêm nữa.
"Ừ, tiếp tục nào!"Lâm Hiểu Hiểu cũng lập tức đồng ý với Khưu Doanh Doanh, cô cũng không muốn làm lớn chuyện này, càng không muốn Tô Thanh Dương có ấn tượng không tốt với mình, dù rằng Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy mất hình tượng của bản thân rồi!
"Nào nào, tiếp tục nào!"Mặc dù các đồng nghiệp phòng thiết kế cũng tò mò chuyện của An Điềm, có người còn muốn biết chính xác những gì An Điềm đã trải qua, nhưng bây giờ Lâm Hiểu Hiểu cũng đã lên tiếng rồi, họ cũng không thể hỏi tiếp, vì sau này vẫn phải làm việc cùng An Điềm.
Mọi người trở về chỗ ngồi của mình, Khưu Doanh Doanh cũng bắt đầu xào bài, Tô Thanh Dương thì cố ý ngồi kế bên An Điềm.
Hành động nhỏ này lại khiến Lâm Hiểu Hiểu khó chịu, cô nghiến chặt răng, tiếp tục chơi với vẻ mặt cau có.
Khưu Doanh Doanh xào bài xong, mọi người đều bắt đầu chọn bài.
Và lần này, người bốc được lá quỷ là Lâm Hiểu Hiểu.
Mọi người nhìn nhau, không biết nên hỏi Lâm Hiểu Hiểu vấn đề gì, vì Lâm Hiểu Hiểu chính là tiểu thư danh giá của tập đoàn trang sức Lâm Thị, còn là công chúa của công ty Tô Thị, câu hỏi mà họ đặt ra phải vừa kịch tính vừa không đắc tội với Lâm Hiểu Hiểu, thật sự rất khó.
"Để em, để em!"Khưu Doanh Doanh tình nguyện xung phong, vừa nãy An Điềm bị Lâm Hiểu Hiểu ức hiếp, Khưu Doanh Doanh đã chướng mắt rồi, hơn nữa cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, chưa biết cách dung hòa, nên quyết định trả đũa cho An Điềm.
"Hỏi đi."Lâm Hiểu Hiểu nhún vai, dù sao đi nữa cô cũng chưa kết hôn ly hôn sinh con.
"Vậy cho hỏi lần đầu tiên của chị Lâm bị mất khi nào thế?"Khưu Doanh Doanh nhìn Lâm Hiểu Hiểu, hỏi lại nguyên văn vấn đề mà Lâm Hiểu Hiểu vừa nãy làm khó An Điềm, cô cũng muốn cô ta biết, bị người khác hỏi vấn đề nhạy cảm sẽ khó chịu đến mức nào.
Nhưng, Lâm Hiểu Hiểu đắc ý nhìn Khưu Doanh Doanh, sau đó chuyển hướng sang Tô Thanh Dương, mặt ửng đỏ nói: "Lần đầu tiên của tôi vẫn còn."
Lâm Hiểu Hiểu nói xong, tiếp tục nói: "Không những thế, tình đầu của tôi, nụ hôn đầu của tôi vẫn còn đó. Tôi thích một người, nên muốn dành tất cả cho người đó!"
Nhìn thấy điều này, mọi người trong lòng đều biết rằng, những lời này của Lâm Hiểu Hiểu chính là nói với Tô Tổng, và mọi người đều tin Lâm Hiểu Hiểu nói sự thật, vì người kiêu ngạo như Lâm Hiểu Hiểu không bao giờ nói dối.
An Điềm nhìn thấy cảnh này, cũng là lúc bản thân cô phải nhìn nhận sự thật sớm hơn: Lâm Hiểu Hiểu ngoài việc hơi kiêu ngạo, các mặt khác đều rất xứng với Tô Thanh Dương, tính khí dám yêu dám hận của cô, cũng chỉ có Tô Thanh Dương có thể giữ chặt được.
Tuy nhiên, khi mọi người đều thay đổi ấn tượng về Lâm Hiểu Hiểu thì Khưu Doanh Doanh lườm một cách công khai: Hừ, bây giờ là xã hội gì rồi, cô lớn tuổi thế này rồi mà tình đầu cũng không có, chẳng phải con người cô có vấn đề sao? Có gì hay ho chứ!
Tuy Khưu Doanh Doanh cảm thấy suy nghĩ của cô có hơi lệch lạc, nhưng câu nói này để chỉ Lâm Hiểu Hiểu rất đúng, có thể thấy từ lúc nãy cô làm khó chị An Điềm! Người phụ nữ Lâm Hiểu Hiểu nhất định có vấn đề, rõ ràng nhất chính là sự đố kỵ mãnh liệt! Uổng công cô xem cô ta là thần tượng hồi cấp 3! Đúng là có mắt như mù mà!
An Điềm nhìn thấy cái lườm công khai của Khưu Doanh Doanh, nên vỗ nhẹ vai cô ấy và dùng ánh mắt cảnh cáo cô: Doanh Doanh đừng bướng nữa!
Khưu Doanh Doanh nhìn thấy ánh mắt của An Điềm mới dịu lại và không lườm nữa.
Tô Thanh Dương nghe được những lời của Lâm Hiểu Hiểu, lại nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của cô, đột nhiên trở nên bối rối, chỉ còn cách nhìn hướng xuống để xuống tránh đi.
Tô Thanh Dương rất rõ tâm trạng hiện tại của mình: Bây giờ căn bản anh không thể buông bỏ An Điềm, chỉ là trước giờ chưa bao giờ nói với An Điềm mà thôi.
Tô Thanh Dương cũng biết bản thân không có bất kỳ cảm giác gì với Lâm Hiểu Hiểu. Bây giờ mọi thứ đã trở nên như vậy, anh thật sự không muốn.
Mọi người trong phòng ai cũng có suy nghĩ riêng, không khí căng thẳng.
Nhưng dù sao cũng cần người đứng ra phá tan bầu không khí này.
An Điềm nghĩ một lúc, để không khí sôi nổi, cũng là để trò chơi không mang tính chống đối nữa, cô đề nghị: "Hay là chúng ta thay đổi luật chơi đi, thay phiên nhau bị thách hay nói thật lòng, câu hỏi cũng được soạn sẵn, ai rút được lá quỷ thì trả lời câu hỏi theo thứ tự hoặc thực hiện nhiệm vụ! Nếu người rút được lá quỷ không muốn nói thật cũng không muốn bị phạt thì phải uống 3 ly được không?"
Mọi người nghe An Điềm nói như vậy, tất cả đều đồng ý. Nếu không, cứ dựa vào luật chơi lúc nãy, nói không chừng sẽ đánh nhau mất! Vẫn là An Điềm thông minh!
Nhưng, vừa nãy An Điềm bị Lâm Hiểu Hiểu dò xét vấn đề riêng tư như vậy mà vẫn bình tĩnh, thật là cởi mở rộng lượng!
Lâm Hiểu Hiểu và Tô Thanh Dương ngồi một bên với nỗi niềm riêng, không nói chuyện…
Đối diện phòng của nhóm người An Điềm, lúc này cũng có một nhóm người đang ngồi, và nhóm người này là những nhân vật quan trọng trong huyết mạch kinh tế.
"Gần đây em hơi mệt, em còn trẻ như vậy mà cứ cảm thấy bất lực quá, anh hai, chút cho em ít thuốc bổ nhé!"Lâm Kính Trạch uống một ngụm rượu, dựa mình vào chiếc ghế lười, nhìn Trì Cảnh Dật nói.
"Nếu cậu không biết tiết chế thì tôi có cho cậu uống thuốc gì cũng thế thôi." Trì Cảnh Dật nhìn Lâm Kính Trạch, "Nếu cứ như vậy, e rằng cậu sẽ không thấy mặt trời ngày mai đâu."
"Có cần nghiêm trọng vậy không!"Lâm Kính Trạch nhấn mạnh, "Em chỉ có 1, 2, 3, 4..."Lâm Kính Trạch bấm tay đếm, sau đó nói, "Em mới chỉ có 8 bạn gái, sao có thể nghiêm trọng như anh nói!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.