Chương trước
Chương sau
“Thôi được. Cám ơn anh, Thanh Dương.” An Điềm nói xong rồi mỉm cười với vẻ bất lực.
Nhìn thấy khuôn mặt của An Điềm, Tô Thanh Dương không kìm được lòng phải đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đã rũ xuống kia của An Điềm ra sau tai cô.
An Điềm bị hành động đột ngột của Tô Thanh Dương làm cho giật mình, cảm giác ngứa nhẹ truyền đến từ tai và má, khiến mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
Không thể phủ nhận rằng An Điềm cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu đập nhanh hơn. Cô ngước mắt lên và nhận thấy Tô Thanh Dương vẫn đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng và không hề né tránh.
“An Điềm, thật ra, tôi có một câu, muốn nói với cô từ hôm qua.” Giọng của Tô Thanh Dương rất dịu dàng. Anh vừa nhìn An Điềm, vừa đưa tay vào túi định lấy chiếc hộp nhung ra.
Bên trong chiếc hộp đó là đôi bông tai san hô. Chính nhờ đôi bông tai san hô này, mới làm cho Tô Thanh Dương thực sự chú ý đến An Điềm. Vì thế, dùng đôi bông tai này làm khởi đầu tình cảm của hai người, sẽ càng có ý nghĩa hơn.
Nhưng An Điềm lại trở nên bồn chồn, cô chắc chắn rằng Tô Thanh Dương không biết việc mình đã kết hôn với Cố Thiên Tuấn, lại càng không biết việc của An An.
Cô thừa nhận rằng mình có cảm giác với Tô Thanh Dương, nhưng cô không thể hiểu rõ cảm giác này. Cô không biết rằng vì mình cô đơn nên khao khát cảm giác ấm áp, vì vậy cô mới có cảm giác với Tô Thanh Dương, hay cô thực sự đã thích Tô Thanh Dương rồi?
Cho dù cô thực sự thích Tô Thanh Dương đi nữa, cô cũng không thể hứa gì với anh khi mà anh chưa biết gì về quá khứ của cô!
Nghĩ vậy, An Điềm lập tức đứng dậy và ngắt lời Tô Thanh Dương: “Tô tổng!”
Tô Thanh Dương bị phản ứng dữ dội của An Điềm làm cho bối rối. Anh cứ nghĩ rằng An Điềm cũng có ấn tượng tốt với mình: “Có chuyện gì vậy? An Điềm.”
“Tôi, tự nhiên tôi nhớ ra một chuyện.” An Điềm ngước mắt lên nhìn Tô Thanh Dương, rồi vội vàng tránh né.
“Chuyện gì vậy? Có gấp lắm không?” Tô Thanh Dương cũng đứng dậy, và nói với An Điềm: “Tôi có thể giúp được gì không?”
“Không không không, không cần làm phiền anh đâu. Tôi chỉ..., chỉ là...” An Điềm cắn chặt môi và nói: “Tôi chỉ chợt nhớ ra, tuần sau tôi phải đi thăm con trai tôi, tôi cần phải chuẩn bị một số thứ!”
Cuối cùng cũng đã nói ra được!
Cùng lúc với cảm giác thấp thỏm là sự nhẹ nhõm, cô không muốn lừa dối bất cứ ai, ngay cả với Tô Thanh Dương mà mình có thiện cảm!
“Cái gì?” Trên mặt Tô Thanh Dương đầy vẻ khó tin, anh kích động đến mức chụp lấy đôi vai gầy gò của An Điềm, và hỏi to. “Cô đã kết hôn rồi sao? An Điềm.”
An Điềm thở dài. Cô suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tô Thanh Dương, rồi nghiêm túc nói: “Vâng, tôi không những từng kết hôn, mà còn ly dị rồi. Sau khi ly dị thì có với chồng cũ một đứa con trai, bây giờ nó đã bốn tuổi rồi.”
An Điềm có thể cảm nhận được đôi bàn tay đang giữ chặt vai mình của Tô Thanh Dương, đang dần mất đi sức lực, đến cuối cùng thì dần dần trượt xuống.
Mọi việc đến quá đột ngột, làm đầu óc của Tô Thanh Dương trống rỗng, chỉ đang vang vọng câu nói vừa rồi của An Điềm: Cô ấy đã kết hôn, lại còn ly dị rồi! Còn có một đứa con trai bốn tuổi nữa!
Tin này được nói ra từ miệng của An Điềm, quả thực là một tin sét đánh ngang tai cho Tô Thanh Dương. Dù cho Tô Thanh Dương có nhiều thiện cảm với An Điềm, nhưng cũng bị sự thật bất ngờ này làm cho vụn vỡ!
Tô Thanh Dương cúi đầu xuống, nhất thời không biết nói gì mới phải. Chiếc hộp đựng đôi bông tai san hô kia vẫn nằm yên trong túi anh, nhưng anh lại không đủ can đảm để lấy ra và thổ lộ với An Điềm một lần nữa!
Tô Thanh Dương ngước lên và nhìn An Điềm bằng ánh mắt khó tin. Cô vẫn rất xinh đẹp, hàng mi dài và dày, làn da trắng mịn màng không trang điểm, nhưng Tô Thanh Dương cảm giác như thể mình không còn nhận ra cô nữa: Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây?
An Điềm cúi gầm mặt xuống, không nhìn vào Tô Thanh Dương. Cô cắn chặt môi, và đôi chân mày thanh mảnh nhíu chặt lại: Biểu hiện của Tô Thanh Dương, đều nằm trong dự đoán của An Điềm.
Trước đây, cô hoàn toàn không nghĩ rằng Tô Thanh Dương sẽ phải lòng mình, vì vậy cô chưa bao giờ đề cập đến những điều này với Tô Thanh Dương.
Nhưng bây giờ, An Điềm nhận ra dường như Tô Thanh Dương thực sự thích mình một chút.
Vậy nên, cô cần phải nói rõ quá khứ của mình. Làm vậy sẽ tốt cho Tô Thanh Dương, vì đó là nguyên tắc làm người của cô.
Bây giờ, cuối cùng An Điềm cũng đã nói rõ tình hình của mình với Tô Thanh Dương, và biểu hiện của Tô Thanh Dương, An Điềm cũng đã nhìn thấy.
Cùng với cảm giác hơi mất mát, An Điềm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Vậy nên, cứ để mọi việc trôi qua như thế đi. Suy cho cùng, Tô Thanh Dương vẫn chưa nói gì với cô, nên hai người họ vẫn là bạn tốt!
Nghĩ vậy, An Điềm liền ngước lên và mỉm cười với Tô Thanh Dương: “Tô tổng, cũng không còn sớm nữa, tôi nên về nhà rồi. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
An Điềm nói xong liền mở cửa phòng vẽ và bước ra ngoài.
“An Điềm!” Tô Thanh Dương bước tới, nhưng bỗng nhiên dừng lại. Anh đứng yên ở đó, không sao bước tới tiếp được: An Điềm đã từng kết hôn, từng ly dị và có con. Tin này thực sự quá động trời, nhất thời anh vẫn chưa chấp nhận được. Nếu bây giờ đuổi theo An Điềm, anh cũng không biết mình sẽ nói gì với cô.
Lúc này, An Điềm đã đóng cửa căn hộ rồi rời đi.
Tô Thanh Dương nhìn vào cánh cửa phòng vẽ đang đóng chặt, rồi rơi vào trầm tư…
Gió đêm luôn dữ dội hơn so với ban ngày. An Điềm trong chiếc áo mỏng cứ bước từng bước dọc bờ sông. Ánh đèn ở phía xa đã sáng hơn, nước sông vỗ vào bờ, mang theo một luồng hơi nước.
An Điềm nhìn xuống chân mình, cảm thấy con đường phía trước dài như vô tận.
Tô Thanh Dương không phải là người đầu tiên có thiện cảm với An Điềm, cũng không phải là người đầu tiên rút lui sau khi biết việc An Điềm đã từng kết hôn và sinh con.
Từ lâu, An Điềm đã quen với việc đó rồi. Huống hồ gì, cô và Tô Thanh Dương vốn không phải là người cùng thế giới. Một chàng trai trẻ tài năng, đầy triển vọng, gia đình lại giàu có, còn cô chỉ là một nhân viên quèn đã từng ly dị và có con.
An Điềm không hề tự ti, mà chỉ tỉnh táo và lý trí, đủ tỉnh táo và lý trí để nhận ra khoảng cách giữa hai người mà thôi.
An Điềm lại ngước lên nhìn bầu trời tối đen, những ánh sao lấp lánh kia đã càng sáng hơn: An Điềm, hãy là chính mình, mới quan trọng nhất!
**
Ngày hôm sau là Chủ nhật. Hôm qua, sau khi An Điềm nói rõ tình hình của mình với Tô Thanh Dương, hai người đã không còn liên lạc nữa. Nhưng cũng có tin tốt là, bản thiết kế sơ bộ của cô đã hoàn thành rồi.
Sáng sớm hôm nay, An Điềm đã gọi đến công ty của Cố Thiên Tuấn. Vì không hẹn trước nên phải chuyển máy nhiều lần, sau đó mới được chuyển đến văn phòng của Cố Thiên Tuấn.
Còn Cố Thiên Tuấn, khi được biết An Điềm gọi đến tìm mình, anh cũng rất kinh ngạc, cứ tưởng An Điềm gọi đến để đòi phần tài sản sau khi ly hôn. Khi Cố Thiên Tuấn nghĩ đến đây, trong lòng rất vui. Vì dù gì, chỉ cần An Điềm nhận số tiền đó của anh, trái tim anh sẽ không bị cảm giác kỳ lạ đó đè nén nữa.
Song, sau khi được nối máy, Cố Thiên Tuấn mới biết rằng mình đã nghĩ sai rồi.
“Cô muốn đo kích cỡ của Mộng Chỉ?” Sau khi Cố Thiên Tuấn nghe thấy lời yêu cầu của An Điềm, anh mới sực nhớ ra chuyện vài ngày trước, anh đã yêu cầu An Điềm may trang phục cho Mộng Chỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.