Chương trước
Chương sau
Chu Mộng Chỉ suy nghĩ mà không chút biểu cảm trên mặt. Cô còn tưởng là chuyện gì khác chứ, nên mới tỏ vẻ nghiêm trọng đến vậy. Cố Thiên Tuấn, chuyện tối qua anh đã ở chung với người phụ nữ khác, tôi đã biết từ trước rồi, chẳng qua tôi chỉ giả vờ không biết mà thôi.
“Mộng Chỉ, em đừng kích động!” Cố Thiên Tuấn thấy Chu Mộng Chỉ không có biểu cảm gì và cũng không nói gì, cứ tưởng Chu Mộng Chỉ nhất thời không thể chấp nhận chuyện này, liền vội vàng nhận lỗi. “Mộng Chỉ à, anh sai rồi, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được cả.”
Được Cố Thiên Tuấn nhắc nhở như thế, Chu Mộng Chỉ mới sực nhớ ra việc mình phải tiếp tục diễn vở kịch này.
Nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, đầu tiên là nghi ngờ, tiếp theo là kinh ngạc, sau đó là đau lòng muốn chết. Khi im lặng nhưng trong đôi mắt lại đẫm lệ, Chu Mộng Chỉ nghĩ rằng mình không làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.
“Mộng Chỉ, em đừng khóc, anh đã sai thật rồi.” Cố Thiên Tuấn đưa tay ra để lau đi những giọt nước mắt của Chu Mộng Chỉ, ôm cô vào lòng, cảm thấy vô cùng áy náy.
Chu Mộng Chỉ nằm sà vào lòng Cố Thiên Tuấn, lắng nghe nhịp tim nhanh khác thường của anh, nhưng lại vô cùng nhẹ nhõm. Sáng nay, khi biết chuyện Cố Thiên Tuấn ngoại tình, cô còn lo rằng người phụ nữ khác sẽ cướp mất vị trí của mình, sau đó tận hưởng vinh hoa phú quý vốn thuộc về mình.
Nhưng giờ đây, Cố Thiên Tuấn đã chủ động nhận lỗi với mình, điều đó có nghĩa là, trong tim của Cố Thiên Tuấn vẫn yêu mình, vẫn quan tâm đến mình!
Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ liền nhếch mép cười một cách đắc ý, vẫn là mình có sức hấp dẫn nhất. Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó mới rời khỏi vòng tay của Cố Thiên Tuấn, ngước lên nhìn anh và buồn bã nói: “Thiên Tuấn à, những gì anh vừa nói đều là thật sao? Anh thật sự đã ở cùng với người phụ nữ khác à?”
Trước lời chất vấn của Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn bỗng cúi đầu xuống, rồi cuối cùng đã gật đầu.
“Hu hu hu…” Chu Mộng Chỉ bụm miệng và bật khóc một cách đau thương.
“Mộng Chỉ, anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi em!” Cố Thiên Tuấn vội kéo Chu Mộng Chỉ vào lòng mình một lần nữa. Anh hôn lên mái tóc vẫn còn đang ướt của cô, và luôn miệng nói xin lỗi.
Chu Mộng Chỉ cũng không nói gì, chỉ nằm sấp trong lòng Cố Thiên Tuấn mà khóc, khóc mãi.
“Mộng Chỉ, tối qua do anh nhất thời bốc đồng, cnên mới làm ra chuyện như vậy, em tha thứ cho anh có được không?” Cố Thiên Tuấn lại tiếp tục cầu xin.
Lần này, Chu Mộng Chỉ đã ngừng khóc. Cô hỏi với đôi mắt đỏ hoe: “Thiên Tuấn à, anh có thể nói cho em biết, cô gái đó là ai không?”
“Cô ta là…” Cố Thiên Tuấn cắn chặt răng, cuối cùng cũng nói: “Cô ta chỉ là tiếp viên của quán bar Đế Hào thôi. Anh không còn nhớ rõ cô ta trông như thế nào nữa, cũng không biết cô ta là ai.”
Che giấu An Điềm đối với Chu Mộng Chỉ là việc mà Cố Thiên Tuấn cho rằng mình nên làm, không chỉ vì An Điềm thực sự là một tai nạn đối với anh, mà còn vì An Điềm chính là cơn ác mộng đối với Mộng Chỉ.
Trước đây, khi nghe tin anh bị buộc phải cưới An Điềm, Mộng Chỉ suýt nữa thì ngất đi.
Trong một năm hôn nhân với An Điềm, mỗi khi Cố Thiên Tuấn đến gặp Chu Mộng Chỉ, cô đều sẽ hỏi anh tình hình chi tiết của An Điềm, sau đó tưởng tượng ra hình ảnh khi hai người họ ở bên nhau.
Mặc dù Cố Thiên Tuấn chưa bao giờ nói bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả diện mạo của An Nhiên cũng chưa từng tiết lộ, Chu Mộng Chỉ cũng suy diễn ra rất nhiều hình ảnh để tự giày vò mình.
Đến bây giờ Cố Thiên Tuấn vẫn còn nhớ, Chu Mộng Chỉ đã tự hành hạ mình đến mức chỉ biết suy sụp và khóc lóc. Cô đỏ hoe đôi mắt, hét lên trong cuồng loạn: “Thiên Tuấn, em xin anh, anh đừng bỏ mặc em, anh đừng yêu An Nhiên!”
Vào lúc đó, Cố Thiên Tuấn chỉ biết ôm lấy Chu Mộng Chỉ và đau khổ. Dù anh có giải thích thế nào, Chu Mộng Chỉ đều không tin. Cô luôn lo sợ rằng An Nhiên đó sẽ cướp đi mọi thứ của mình, thậm chí có khi còn tự cắt tay mình để Cố Thiên Tuấn đến chăm sóc cho.
Lúc đó, Cố Thiên Tuấn rất lo lắng về tình trạng của Chu Mộng Chỉ, nhưng lại không có cách nào, đành phải lén hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý về tình trạng của cô.
Bác sĩ tâm lý nói với Cố Thiên Tuấn rằng tình trạng của Chu Mộng Chỉ gần với trầm cảm và hoang tưởng nhẹ, cần được tiến hành điều trị.
Dưới sự thuyết phục của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ đã chấp nhận điều trị, nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm. Cho đến khi anh họ của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh, dọn đến ở để chăm sóc cho cô, tình trạng của Mộng Chỉ mới tốt hơn một chút.
Sau đó nữa, An Nhiên ly hôn với mình rồi biến mất, tình trạng của Mộng Chỉ mới thực sự khởi sắc hơn.
Tuy nhiên, An Điềm vẫn là một cái tên không thể nhắc đến với Chu Mộng Chỉ. Do đó, Cố Thiên Tuấn vì áy nay nên đã nhận lỗi với Chu Mộng Chỉ, nhưng để bảo vệ cô, anh sẽ không bao giờ nói cho cô biết rằng người đã cùng mình qua đêm chính là An Điềm.
“Quán bar Đế Hào sao?” Trong mắt Chu Mộng Chỉ lóe lên tia sáng: Những cô gái ở đó, tất cả đều phải chết!
“Mộng Chỉ, anh chỉ nhất thời bốc đồng thôi, thật đấy.” Cố Thiên Tuấn ôm lấy Chu Mộng Chỉ, giải thích lại một lần nữa.
“Em tha thứ cho anh, Thiên Tuấn.” Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt nồng nàn, cô vừa vuốt ve hàng râu xanh dưới cằm anh vừa nói: “Thiên Tuấn à, em hiểu mà. Anh yêu em đến vậy, sao lại làm ra chuyện như thế được? Nhất định là mấy cô gái kia đã dùng thủ đoạn để quyến rũ anh, vì bản năng của đàn ông nên anh mới làm điều đó.”
Cố Thiên Tuấn cúi đầu xuống và không nói gì nữa. An Điềm không hề quyến rũ anh, mà chính anh đã ép buộc An Điềm. Nhưng, Mộng Chỉ như thế này là đã chấp nhận việc anh ngoại tình ở mức độ này, vì vậy anh sẽ không phủ nhận nữa.
Thiên Tuấn, anh yên tâm, tôi sẽ làm cho những người phụ nữ đó biến mất, anh chỉ thuộc về tôi thôi. Chu Mộng Chỉ mỉm cười và chủ động sà vào lòng Cố Thiên Tuấn.
Trời đã gần tối, ánh sáng vàng rực chiếu vào phòng ngủ trên tầng hai, chiếu vào khuôn mặt áy náy của Cố Thiên Tuấn, càng chiếu rõ hơn nụ cười kỳ lạ kia của Chu Mộng Chỉ.
**
Mặt trời đã lặn, và An Điềm của công ty Tô Thị cũng đã ăn uống no say, đang đứng bên ngoài sảnh tiệc vươn vai một cách lười biếng.
Trải nghiệm ngày hôm nay thực sự rất khó khăn, nhưng may mắn thay, kết thúc cũng tạm ổn. Mình chỉ đi diễn một buổi thôi, vậy mà đã có được một bữa ăn thịnh soạn lại miễn phí!
Tuy nhiên, sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Thanh Dương đang bận tiễn khách khứa, còn trợ lý Lily của anh cũng đang bận rộn với những việc khác. An Điềm nhìn vào chiếc váy trắng hở lưng của mình mà thở dài, một nhân vật nhỏ bé không đáng kể như mình phải tiếp tục đợi họ đến khi xong việc!
Nhưng ngày mai cô còn phải dậy sớm để đi làm nữa.
Ngay khi An Điềm đang lo lắng thì một chiếc Ferrari màu xanh đen đã đỗ lại ngay trước mặt cô.
“Lên xe đi.”
Là Tô Thanh Dương!
An Điềm do dự một lúc rồi mở cửa xe và ngồi vào. Vừa vặn tiết kiệm được tiền xe!
“Nhà cô ở đâu? Tôi sẽ đưa cô về.”
“Anh có thể quay lại trụ sở công ty Tô Thị trước không? Tôi muốn về đó lấy lại bộ quần áo tôi mặc khi đi làm, luôn tiện thay chiếc váy này ra.”
“Đồ đạc của cô đều đang nằm ở ghế sau rồi.” Anh đã kêu Lily mang đồ của cô đến đây.
An Điềm phấn khởi quay người lại, đúng là túi xác và mấy túi quần áo của cô đều đang nằm yên ở ghế sau. “Anh Tô, cám ơn anh.”
“Ủa! Đây không phải là quần áo của tôi!” An Điềm nhìn vào mấy cái tags trên quần áo rồi khẽ tặc lưỡi. Nếu cô được mặc những bộ quần áo đắt tiền này, liệu cô sẽ rơi vào cảnh đi hầu rượu cho người ta sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.