Giờ phút này, Tĩnh Sam đang nằm rạp trên mặt đất, hình tượng chật vật không có cách nào nhìn thấy, nhận phải sự chỉ trỏ và chế giễu của vô số người, nhưng mà trong lòng của cô lại cảm thấy may mắn.
May mắn là mọi người không nhìn thấy Hàn Thiên Sư với Lục Minh Trác đang đánh nhau, mất mặt... chỉ cần cô là được rồi! May mắn, may mắn quá!
“Tĩnh Sam, em sao rồi?” Lục Minh Trác phản ứng nhanh nhạy lập tức cất bước đi đến dìu Tĩnh Sam đứng dậy.
“A.” Tĩnh Sam đứng thẳng người dậy, mới nhận ra mắt cá chân của mình truyền đến cơn đau dữ dội, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Lục Minh Trác vội vàng lo lắng hỏi: “Em bị thương ở chỗ nào rồi, để anh đưa em đi bác sĩ.”
“Không làm phiền anh xen vào việc của người khác.” Hàn Thiên Sư bước lên, bàn tay to kéo một cái bá đạo kéo Tĩnh Sam vào trong ngực của mình...
Không thể tránh né, mắt cá chân bị trật của Tĩnh Sam bởi vì hành động dã man này của Hàn Thiên Sư mà bị đau một lần nữa.
Cô cố gắng kiềm chế không kêu đau thành tiếng, nhưng mà lông mày... lại nhíu chặt lại với nhau.
“Tĩnh Sam.” Lục Minh Trác nhìn thấy biểu cảm kiềm chế cơn đau ở trên mặt của Tĩnh Sam, anh ta lo lắng gọi.
Lời nói vừa mới dứt, anh ta đã lấn rồi lên muốn kéo Tĩnh Sam từ trong tay của Hàn Thiên Sư ra.
Nhưng mà Tĩnh Sam lại mở miệng nói với anh ta: “Đàn anh Lục, em không sao đâu, lúc nãy em thật sự cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-please-come-back/166731/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.