Chương trước
Chương sau


Chương 990

Tất cả những nghệ sĩ từng hợp tác với tập đoàn Nam Thị kéo dài không dứt, ai cũng quảng bá cho Nam Mẫn vô điều kiện, con số theo dõi tài khoản của Nam Mẫn tăng cao, lượng người hâm mộ cũng điên cuồng tăng vọt.

Trực tiếp khiến Weibo trở nên tê liệt.

Thể diện lớn thế này… Khiến con người ta buộc lòng phải cảm thán một câu “sức mạnh của tư bản”!

Khu bình luận muốn ủng hộ thần tượng nhà mình nên cũng kiểm soát hướng dư luận, từ đầu đến cuối chỉ có “Chào mừng cô cả đến với thế giới của người phàm!”.

Trong phòng tập đấm bốc.

Nam Mẫn vừa đánh một bài đấm tổng hợp cùng với người hỗ trợ, cô tháo bảo vệ răng ra, mồ hôi đầm đìa từ trên đài leo xuống.

Bạch Lộc Dư đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm máy tính, đưa cho cô một chai nước mà không cần ngẩng đầu lên.

“Chúc mừng em, một mình em đã khiến cả Weibo tê liệt, anh chủ động giúp đỡ giải quyết một chút”.

Nam Mẫn nhận nước, rót vào miệng ừng ực hơn nửa chai.

Cô dùng khăn lau mồ hôi trên cổ, lúc nãy cầm điện thoại lên xem, lượng người hâm mộ đã lên đến hơn triệu, cô không để ý lắm, kéo xuống xem phần bình luận.

“Thái độ của cư dân mạng thế này có hiền lành quá không?”

Bạch Lộc Dư hừ khẽ một tiếng: “Không hiền lành như những gì em nghĩ đâu, cũng có khá nhiều người mắng chửi, đều bị anh giải quyết hết rồi. Dám mắng em gái anh, bọn đó phản hết rồi mà!”

Nam Mẫn khá là hứng thú hỏi: “Mắng em cái gì thế?”

“Nói em kiêu ngạo, ương ngạnh, có chút tiền bẩn đã không biết mình họ gì, còn muốn khống chế cả mạng xã hội này nữa hả? Nói chung là vẫn có mấy người ghét người giàu như thế, hoặc là cư dân mạng nhìn ai cũng thấy khó chịu ấy”.

Bạch Lộc Dư sợ em gái mình không chịu được nên quay san an ủi: “Không sao, mặt trời cũng có mặt tối mà, cả anh ba là ảnh đế có cả đức cả tài cũng có người ghét kia kìa, em nghĩ thoáng lên”.

“Em đâu có sao, bọn họ thích ghét thì cứ ghét, tim em đâu phải thủy tinh. Cãi nhau thật thì chưa chắc họ đã cãi lại em”.

Nam Mẫn không hề có chút sợ hãi nào, đây không phải là lần đầu tiên cô trải qua bạo lực mạng rồi.

Bạch Lộc Dư chậc chậc lắc đầu: “Từ nhỏ đã bận rộn giúp em che giấu bản thân, đúng là chưa quen để em công khai thân phận trước mặt tất cả mọi người, lòng cứ thấy căng thẳng, run rẩy, cứ có cảm giác bảo bối mình giấu hơn hai mươi năm bị người ta đào ra”.

Anh ta than thở, lại quay sang nhìn Nam Mẫn: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn dùng cách này để ép Tiêu Ân ra mặt hả?”

Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng đầy mỉa mai.

“Em sợ tên đó không tìm thấy em, không có phương hướng xác định nên dứt khoát giúp đỡ một phen”.

Ngôn Uyên đã đào ra tung tích của bố mẹ từ miệng Kiều Lãnh, nhưng lời hắn nói là thật hay giả thì không ai biết được, chỉ có Tiêu Ân biết.

Tuy Kiều Lãnh là con nuôi của Tiêu Ân, nhưng bàn về thủ đoạn và tâm cơ thì còn chẳng bằng một ngón út của hắn.

Về vụ tai nạn xe cộ đó, cái đám ô hợp như Kiều Lãnh với Trác Huyên không thể tạo ra một kế hoạch khổng lồ như vậy, Vương Bình lại dễ dàng dứt ra khỏi chuyện này không để lại dấu vết, sau lưng chắc chắn có thế lực lớn hơn, không thể thoát khỏi liên quan tới Tiêu Ân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.