Cuối cùng ngọn lửa tích trong bụng của Nam Nhã bùng phát, cô ta chỉ vào Nam Mẫn nói: “Nam Mẫn! Tại sao cô cho người đánh bố của tôi? Ông ấy là chú hai của cô, cô lại dĩ hạ phạm thượng, cô không sợ bị trời đánh hả?”
Nam Mẫn bình tĩnh, khinh thường thở một tiếng.
“Nếu ông trời có mắt thật, thì sớm đã đánh chết đám người vô ơn lòng lang dạ sói như các người rồi, chẳng phải các người vẫn sống rất tốt à? Vẫn còn chưa chết, kêu la cái gì”.
“Cô lại còn dám trù ẻo chúng tôi?”
Nam Nhã tức không chịu nổi: “Con người cô, sao lại độc ác như vậy!”
Nam Lâm không nghe được nữa: “Chị hai, rõ ràng là chị trù ẻo chị cả trước, làm người đừng quá quắt thế được không?”
“Em câm mồm cho chị! Ở đây đến lượt em nói hả?”, Nam Nhã phát hỏa về phía Nam Lâm.
Cố Hoành không vui cau mày: “Ở đây mà cũng đến lượt mợ Tần nói, Lâm Lâm là cô ba của nhà họ Nam, tại sao không được nói?
Mợ Tần, ở nhà người khác, vẫn nên nói chuyện khách sáo chút thì hơn, nếu bị xách chân ném ra ngoài thì rất khó coi đấy”.
Đi theo Nam Mẫn lâu như vậy, “không nổi giận mà tự có uy” là thế nào, “dùng giọng điệu dịu dàng nói lời cay độc” là thế nào, Cố Hoành đã học được hết.
Nam Nhã ngẩn người, đột nhiên phát hiện ở trong nhà này cô ta không có địa vị, bây giờ còn không ức hiếp được cả Nam Lâm.
Cô ta vươn cổ: “Biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-ngoan-hien-thay-doi-roi/2552648/chuong-207.html