“Thương thay cho tấm lòng người mẹ trong thiên hạ”.
Không biết từ lúc nào ông cụ Dụ đã đi tới bên cạnh Dụ Lâm Hải, nói lời thấm thía: “Nhóc con, mọi người đều nỗ lực vì công cuộc theo đuổi vợ của cháu, cháu phải cố gắng hết sức, đừng để chúng ta thất vọng”.
——
Phó Vực rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi số phận bi thảm bị đá bay ra ngoài.
Trời còn rất đúng lúc giăng xuống cơn mưa, những hạt mưa mát lạnh táp loạn xạ lên gương mặt của Phó Vực, anh ta lau đi nước mưa trên mặt, than thở xa xăm: xem ra không thể đi trên con đường mượn ‘trân châu nhỏ’ sinh con này rồi.
Vậy e rằng anh ta chỉ còn lại con đường đào góc tường của anh em, suy cho cùng nói đến chuyện theo đuổi phụ nữ thì anh ta vẫn có kinh nghiệm hơn một chút so với Dụ Lâm Hải.
Lão Dụ à, đừng trách anh em không phúc hậu, ai kêu vợ cũ của cậu lại ưu tú khiến người ta mê mẩn như vậy đây.
……
Vì hành động quá khích đến tột độ này của Phó Vực mà tâm trạng của Nam Mẫn cũng sụp đổ hỗn loạn.
Nếu không phải cân nhắc tới việc bọn họ còn hợp tác trong dự án trường đua ngựa thì cô đã giết chết anh ta cũng không biết chừng!
Cô thực sự không hiểu nổi tại sao đàn ông trên thế giới này đều tự mình cảm thấy tốt đẹp và tự cho là đúng như vậy?
Có ai bình thường hơn một chút được không?
Vấn đề nhất định là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-ngoan-hien-thay-doi-roi/2552630/chuong-199.html