Hà Chiếu vừa mở miệng là biết mình đã đưa ra chủ ý tồi tệ.
Bởi vì tổng giám đốc Dụ đang nhìn anh ta bằng ánh mắt hằm hè, giọng không thân thiện: “Cậu còn sợ Nam Mẫn chưa hận tôi hoàn toàn hả?”
Hà Chiếu cười ngài ngại: “Anh coi như tôi vừa xì hơi đi”.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc anh ta một cái.
“Tổng giám đốc Dụ, bây giờ phải làm thế nào?”
Hà Chiếu cảm thấy tình hình hiện tại đúng là không ổn: “Đợt quảng cáo lần này, có thể nói vàng bạc đá quý Nam Thị đã toàn thắng, có sự hỗ trợ của bậc thầy Ngọc Tâm, đã trở thành chuẩn mực của ngành công nghiệp…”
Anh ta còn chưa nói hết, chỉ thấy trên màn hình LED ở ngã tư đường phát quảng cáo của Hạ Thâm và Thư Anh cùng hợp tác.
Bây giờ ở sân bay, đường phố và trạm giao thông công cộng, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Nam thị, đúng là không lọt chỗ nào.
“Từ sau khi vàng bạc đá quý Nam Thị tiến vào, các trung tâm thương mại lớn của thành phố Bắc đã mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho vàng bạc đá quý Nam Thị, tôi nghe nói hàng ngày số người đứng xếp hàng tranh nhau mua hàng ở vàng bạc đá quý Nam Thị cũng có thể xếp đến cổng trung tâm thương mại, thật đáng sợ”.
Hà Chiếu tuyệt đối không ngờ hai mẫu sản phẩm mới bán ra của vàng bạc đá quý Nam Thị có thể nhận được phản hồi tốt như vậy.
Dụ Lâm Hải dựa vào lưng ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-ngoan-hien-thay-doi-roi/2552614/chuong-191.html