Chương trước
Chương sau



“Không sao, tôi có thể làm được”.

Dụ Lâm Hải ung dung nói ra câu này, sau đó liền đóng lại cửa xe, điều chỉnh chỗ ngồi một chút, nhiều năm không cầm vô lăng, xương ngón tay anh khẽ cuộn lại, vậy mà có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Nam Mẫn ngồi ở ghế phụ có thể cảm nhận được sự lạ lẫm của anh, không khỏi căng thẳng hỏi: “Anh có làm được không? Không được thì đừng miễn cưỡng”.

Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc cô một cái, anh bất ngờ sáp lại gần khiến thân thể Nam Mẫn thoáng siết chặt lại: “Anh làm gì đó?”
“Dây an toàn”, anh đáp, tiếp đó thuần thục vươn tay thắt dây an toàn vòng qua người cô rồi chốt lại khóa, còn trầm giọng nói một câu: “Lần sau đừng nói với một người đàn ông là anh ta không được, câu nói này là cấm kỵ đối với đàn ông, cũng là một lời khiêu khích”.

Khi anh rủ mi ngước mắt, con ngươi đen và sâu kịt sâu thẳm dường như đang ẩn chứa một ngọn lửa, không cảnh báo mà đốt cháy Nam Mẫn.

Đã nhiều năm chưa từng lái xe, Dụ Lâm Hải lái rất chậm, gần như có thể dùng từ tốc độ rùa bò để hình dung.

Nhưng Nam Mẫn không hề ghét bỏ, cũng không thúc giục anh, cô biết, cầm tay lái một lần nữa đối với một người từng gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng là một việc rất khó khăn.


Ngay cả bản thân cô, sau khi cha mẹ bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy, tiếp đến lại là người đàn ông cô yêu thương cũng rơi vào tình cảnh tương tự, trong lòng cô vẫn luôn tồn tại ám ảnh đối với xe cộ, từ đó cũng không còn thấy bóng dáng của cô tại các bãi đậu xe ngầm nữa.

Cô tận mắt chứng kiến Dụ Lâm Hải từng bước hồi phục sau khi bị liệt nửa người, từ nằm đến ngồi, từ ngồi đến quỳ, rồi từ quỳ sang đứng… từng bước này đã phải gánh chịu biết bao cay đắng khổ sở cùng mồ hôi và nước mắt.

Những giọt nước mắt đó là nước mắt của người thân.

Ngay cả giai đoạn đau đớn nhất sau ca phẫu thuật, cô cũng chưa từng thấy Dụ Lâm Hải khóc, đối với một người đàn ông đầy nhựa sống như anh, nước mắt thường chỉ thầm chảy ngược vào trong tim.

“Đừng chê tôi lái xe chậm, đã lâu rồi chưa lái nên cần phải làm quen một lúc”.

Trong khoang xe yên tĩnh, Dụ Lâm Hải là người đầu tiên lên tiếng.

Nam Mẫn nghe được lời nói cố giả vờ như đang thong thả tự tại của anh thì hơi chững lại, sau đó đáp: “Không cần gấp gáp, anh cứ lái từ từ thôi”.

Sau một hồi im lặng, khóe môi Dụ Lâm Hải nhếch lên một nụ cười gượng gạo: “Chỉ vài phút trước tôi đã nghĩ rằng cả đời này của mình sẽ không bao giờ động tới xe hơi nữa, quả nhiên vẫn phải bị dồn vào đường cùng mới biết được tiềm lực của con người ta là vô hạn”.

“Tôi đâu ép anh”.

Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Là tôi đang ép chính bản thân mình, đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta, quả thực nên do tôi lái xe mới phải”.

Nam Mẫn ngẩn người, ngoẹo đầu nhìn anh.

“Hẹn hò?”
Anh gọi bữa cơm tối nay là ‘hẹn hò’?
“Đúng vậy”, Dụ Lâm Hải hơi nhếch môi: “Nhưng lần đầu tiên hẹn hò lại để cô mời thực sự có chút ngại ngùng mà”.


Nam Mẫn lặng lẽ nhìn sườn mặt của anh, tự nhủ ngày đó khi anh lừa gạt tôi mời cơm, tôi cũng không nhìn ra anh có điểm xấu hổ nào đâu.

Chiếc xe chậm rì rì cuối cùng cũng tới được nhà hàng Thực Vị, nhà hàng vào buổi tối vẫn vô cùng đông đúc và sôi động, nhưng so sánh với ban ngày lại càng nhiều hơn một phần ý vị cổ kính.

Bên ngoài treo từng hàng đèn lồng tỏa ra ánh đèn vàng nhạt gần như thắp sáng cả con phố, có rất nhiều cặp đôi đang ăn tối dưới ánh nến tại khu vực lộ thiên bên ngoài, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm của hoa hồng, tất cả vẽ lên một khung cảnh lãng mạn nên thơ.

“Nghe Phó Vực nói, nhà hàng này là sản nghiệp tư nhân của cô à?”
Vừa rảo bước vào trong, Dụ Lâm Hải vừa nói chuyện phiếm với Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, chiếc miệng rộng đó của Phó Vực hẳn là đã bán đứng cô sạch sẽ, cô cũng không cần vẽ rắn thêm chân cùng anh lặp lại thêm lần nữa.

Họ lên tới phòng Tình Nhã, vừa ngồi xuống quản lý đã tự tay pha một ấm trà rồi bưng lên, cẩn thận từng li xin ý kiến Nam Mẫn: “Các món ăn gần như đã chuẩn bị xong, hai vị hãy uống trước chút trà, sau đó chúng ta lại dùng bữa?”
“Ừm, kêu Minh Dương bắt đầu làm đi”, Nam Mẫn nhận lấy ấm trà từ trong tay anh rồi rót một tách cho Dụ Lâm Hải.

Dụ Lâm Hải cảm ơn một tiếng, trong đầu lại suy ngẫm tới xưng hô ‘Minh Dương’ cô vừa nói vẫn không nhịn được cười: “Thật khó tưởng tượng được sư phụ Đinh lại là người vai dưới của cô, cô tuy còn trẻ nhưng vai vế tại gia tộc Đinh Thị lại rất cao đó”.

“Vai vế mà thôi, quen là được”.


Nam Mẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà, đây đã là gì? Cô bái rất nhiều sư phụ nhưng tuổi tác vẫn luôn thuộc hàng nhỏ nhất, được gọi một tiếng ‘sư thúc’ cũng là chuyện bình thường, trong các nghề nghiệp khác còn được gọi là ‘bà cô’, nghe quen tai cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Nhìn trong từng cái đưa tay nhấc chân của cô đều toát ra vẻ bà cụ non, Dụ Lâm Hải thầm nghĩ Phó Vực còn luôn miệng nói anh là cán bộ già nua, xem ra tổng giám đốc Nam trước mắt này còn có phong phạm hơn anh nhiều.

“Bát tráng men tôi mang đến cho cô rồi đây”.

Dụ Lâm Hải giữ đúng lời hứa giao lại chiếc bát cho Nam Mẫn, Nam Mẫn nóng lòng đón lấy, mở hộp ra, thấy chiếc bát nhỏ được đặt long trọng bên trong cũng không cầm lên xem ngay lập tức mà dùng khăn ướt lau tay kỹ lưỡng rồi mới cẩn thận nâng bát nhỏ lên đặt trong lòng bàn tay quyến luyến không rời mà quan sát.

Cùng là người chơi đồ cổ, ngoài miệng nói yêu thích cũng không có tác dụng, một vài hành động nhỏ vô tình và những tiểu tiết mới có thể có cái nhìn chính xác nhất, nếu không phải thực sự đam mê thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phát giác ra được.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt Dụ Lâm Hải hiện ra vô cùng ôn hòa: “Thích vậy sao?”
Nam Mẫn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đáp gọn lỏn: “Nói thừa”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.