Cố Hoành đưa cho cô một tách trà Long Tĩnh vừa pha, báo cáo rõ ràng rành mạch: “Dự án quyên góp chữa bệnh từ thiện ở khu vực phía tây của tập đoàn Dụ Thị được kênh chính phủ điểm mặt khen ngợi, giới truyền thông cũng đưa tin theo xu hướng, kêu gọi cư dân mạng chú ý đến những cống hiến mà bọn họ đã làm, thay vì nhìn chằm chằm vào đời tư của anh Dụ”.
Kênh truyền thông đại diện của chính phủ khen ngợi, danh tiếng của tập đoàn Dụ Thị nhanh chóng tăng lên, cổ phiếu và quỹ tài chính cũng tăng lên nhanh chóng, hướng gió nhanh chóng thay đổi.
Trước đó còn biết bao người mắng mỏ thì bây giờ có từng đấy người khen, không biết trong số những lời khen ngợi đó, có bao nhiêu câu xuất phát từ kẻ đã từng hùa theo mắng.
Đây là thời đại của mạng xã hội, sức ảnh hưởng của dư luận là rất lớn.
Vẻ mặt Nam Mẫn hết sức thản nhiên, cô đã sớm biết với năng lực của Dụ Lâm Hải thì giải quyết vấn đề chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
Bố cô từng nói: “Một gia tộc muốn hưng thịnh thì nhất định phải có một con dê đầu đàn đi trước dẫn đường, bầy dê còn lại đoàn kết đi theo hỗ trợ, thì mới có thể giữ vững sự huy hoàng.
Ông cụ Dụ từng là con dê dẫn đường đó, nhưng ông ấy đã già rồi, sớm muộn gì cũng phải lùi về phía sau, mấy đứa con trai của ông ấy lại không có thành tựu gì, người duy nhất nên hồn là đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-ngoan-hien-thay-doi-roi/2552299/chuong-38.html