Ngày hôm đó đúng là Lâm Tử Lạp đã ôm anh ta. 
Không phải của anh ta thì còn của ai được chứ? 
Trái tim Hà Khiếu Thiên đau xót mãnh liệt, nếu như cái ngày xảy ra tai nạn đó cô đến tìm mình, thì bây giờ cô cũng không đến mức 
thảm hại như vậy. 
Nhưng biểu hiện ấy ở trong mắt Tông Triển Bạch, chính là Hà Khiếu Thiên đang ngầm thừa nhận, anh cười lạnh một tiếng: "Cô ấy còn rất trẻ -- " 
"Anh thì biết cái gì!" Hà Khiếu Thiên lớn tiếng, ánh mắt anh ta hơi đỏ ửng lên, anh ta biết Tông Triển Bạch đang muốn nói gì, chắc chắn không ngoài mấy câu Lâm Tử Lạp không biết tự trọng. 
Vừa mới bằng ấy tuổi đã có thai, cuộc sống của cô đúng là không đứng đắn! 
Nhưng mà anh ta biết cô đã phải trải qua chuyện gì sao? 
Hà Khiếu Thiên nhìn Tông Triển Bạch từ đầu đến chân, một một vest xa xỉ trên người anh kia, chỉ sợ phải ngang với tiền lương một năm của người bình thường. 
"Cậu ấm con nhà giàu như anh, có thể hiểu được cuộc sống của người nhà nghèo sao? Biết được cảm nhận của người không có cơm để ăn sao? Biết được cảnh bị ép đến đường cùng không còn cách nào khác sao? Anh không biết! Anh không biết cô ấy đã phải sống đến ngày hôm nay như thế nào..." 
Lâm Tử Lạp bám vào Hà Khiếu Thiên, rồi lắc đầu với anh ta, cô không cần ai đồng cảm, không cần ai thương hại, cô chỉ muốn cố gắng để sống tốt, chăm sóc tốt cho mẹ cô và đứa bé trong bụng là đủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-mang-thai-anh-yeu-em/171907/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.