Tuy là câu hỏi, nhưng lại khiến người ta không thể từ chối. 
Lâm Tử Lạp gật đầu, nhìn dáng vẻ của anh là có lời muốn nói với cô. 
Đúng lúc cô cũng muốn nói chuyện với anh. 
Lâm Viên Trung cảnh cáo nhìn cô: “Có chừng có mực một chút.” 
Đừng có còn chưa gả vào đã đắc tội người ta, thấy dáng vẻ lạnh lùng của Tông Triển Bạch, có lẽ là không hài lòng với Lâm Tử Lạp, nhưng có quan hệ thông gia với nhà họ Tông cũng có chỗ lợi cho nhà họ Lâm, cũng có thể giúp đỡ cho nghiệp vụ của công ty. 
Ông ta cũng không muốn Lâm Tử Lạp làm thất bại chuyện này. 
Lâm Tử Lạp vờ như không phát hiện, đi theo sau Quang Kình ra ngoài. 
Cô hiểu Lâm Viên Trung có ý định gì, ông ta lấy đâu ra tự tin sau khi cô gả vào nhà họ Tông sẽ giúp ông ta vậy? 
Chỉ vì ông ta là ba cô ư? 
Nhưng ông ta có xem mình là con gái không? Biết tám năm nay cô sống thế nào không? 
Lâm Tử Lạp đang suy nghĩ mơ hồ, đầu đập phải một “vách tường” cứng rắn khiến cô tỉnh táo lại, lập tức phát hiện một khuôn mặt không thể xoi mói đang gần trong gang tấc kiêu ngạo nhìn cô. 
Quả… quả nhiên anh có thể đứng được. 
Chứng minh cô đã đoán đúng rồi. 
Lâm Tử Lạp bị nhìn đến căng da đầu, cô cố giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cố ý giả vờ đúng không?” 
Tông Triển Bạch híp mắt, không vui vì bị người ta nhìn thấu, giọng điệu không cao không thấp nhưng lại đu khiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-mang-thai-anh-yeu-em/171895/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.