Tông Triển Bạch liếc anh ta một cái: “Chuyện của tôi, đừng có nhiều chuyện.” 
Quang Kình cười làm lành: “Tôi chỉ tò mò thôi mà. Cô Tần đã đi theo ngài rất lâu, tôi cảm thấy Cô Tần sẽ hợp hơn.” 
“Quang Kình.” Giọng điệu Tông Triển Bạch chậm lại, một sự áp bức không biết từ đâu lấn át mọi thứ, Quang Kình rùng mình một cái, vừa định giải thích, liền đối mặt với một đôi mắt cười như không cười: “Cảm thấy hứng thú với việc riêng của tôi như vậy, có muốn ngồi xuống, rồi chúng ta từ từ thảo luận không?” 
Lưng Quang Kình toát mồ hôi lạnh, chỉ đành cười làm lành: “Không dám.” 
Lúc này thang máy dừng lại, Quang Kình vội vàng lùi về sau một bước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với anh. 
Tồn Triển Bạch hờ hững liếc anh ta một cái, bước chân ra khỏi thang máy. 
Giống như biết được lúc này Tông Triển Bạch sẽ về, Tần Lộ Khiết đang cầm tài liệu đứng chờ trước cửa, thấy Tông Triển Bạch đi xuống, cô ta lập tức đi tới: “Phần tài liệu này cần anh kí tên.” 
Đối với chuyện ngày hôm qua, cô ta không nhắc một chữ. 
Cố tình gây sự sẽ chỉ làm anh chán ghét. 
Ngoan ngoãn hiểu chuyện, mới giống như đâm một thanh kiếm mỏng vào trái tim người đàn ông. 
Tông Triển Bạch nhận lấy tài liệu, gảy vài nét bút kên chỗ cần ký tên, lúc đưa xấp tài liệu cho cô ta, anh nói: “Buổi tối, chúng ta cùng nhau đi ăn.” 
Là đền bù thiệt hại sao? 
Tần Lộ Khiết cười: “Được.” 
“Em chọn chỗ đi, chọn chỗ em thích.” Đối với người phụ nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-mang-thai-anh-yeu-em/1645097/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.