Tận mắt nhìn thấy những chiếc xe như đàn quái thú lần lượt rời đi, Hạ Uyển Đình mới an tâm thật sự. Cô ngồi phịch xuống sàn, cả tâm thần lẫn thể xác đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Rõ ràng mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng cô lại tựa hồ cảm thấy đã trải qua cả một đời.
Nhưng rất may....
Rất may Thẩm Trì không có mệnh hệ gì.
Chưa bao giờ Hạ Uyển Đình khát khao được gặp anh ngay lập tức như lúc này. Có vẻ cô đã an nhàn, mặc nhiên hưởng thụ sự dịu dàng của anh mà không nghĩ tới, sẽ có một ngày anh cũng sẽ rời khỏi cô như vậy.
Phải đến vài phút sau, Hạ Uyển Đình mới ổn định được tâm trạng, cô gắng gượng đứng dậy, bước từng bước ngả nghiêng.
Cô nhìn đám người Mộc Xà, cưỡng ép bản thân nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Đã không sao rồi, mọi người đừng lo lắng quá."
"Cô không sợ sao? Rõ ràng vừa nãy cô hoàn toàn có thể ở phía sau, chúng tôi đã hứa với Thẩm Trì sẽ bảo vệ cho cô an toàn." Mộc Xà khó hiểu lên tiếng.
"Tránh được một lúc không tránh được cả đời, vả lại với thân phận của Thẩm tiên sinh, tôi ở bên anh ấy cũng nên tập làm quen trước."
Mộc Xà yên lặng không nói gì. Cô nói cũng đúng, ở thế giới ngầm Phục Ma hội hùng mạnh nhưng cũng có rất nhiều kẻ thù. Nếu ngay cả cửa ải của Thẩm lão gia cũng không vượt qua được, sự xuất hiện của cô chỉ làm vướng chân Thẩm Trì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-khong-de-doi-pho/2797735/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.