Hạ Uyển Đình nhớ lại chuyện ban sáng liền không biết giấu mặt vào đâu, cô chỉ biết cúi gằm mặt để che giấu đi sự ngượng ngùng.
"Đình Đình! Em khó chịu với tôi sao? Vì chuyện ban sáng?" Thẩm Trì khó nhọc cất lời
Nhớ lại hồi sáng anh cũng không khá hơn cô là bao, tâm trạng quẫn bách đó đeo bám anh từ sáng không thoát ra được. Anh từng nói sẽ kiên nhẫn chờ cô, sẽ không hấp tấp, sẽ bao dung cô hết mức có thể. Chuyện hồi sáng, cô sẽ không nghĩ anh cầm thú chứ?
"Không... không có, em không có mà." Hạ Uyển Đình cuống quýt giải thích, cô gấp gáp không biết nên nói sao cho phải, cuối cùng chỉ có thể lí nhí mấy câu phủ định vô ích.
"Vậy tại sao em lại tránh mặt tôi, em thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi?"
"Em..."
Hạ Uyển Đình lúng túng, khuôn mặt ngây ra, hai tay không biết nên đặt ở đâu. Cô vờ cầm lấy ly sữa uống chữa ngượng nhưng trong lúc bối rối không cẩn thận để sữa nóng đổ hết ra tay.
"Á!" Cô kêu lên đau đớn, cả người đứng bật dậy, hàng lông mày nhíu vào nhau.
Thẩm Trì phản ứng rất nhanh, anh từ phía đối diện cô vội tiến lên vài bước, thuận tiện đỡ lấy chiếc ly không để nó rơi xuống ngay cạnh cô.
"Đình Đình! Em không sao chứ?" Thẩm Trì vội vã cất lời, trong giọng nói anh ngập tràn lo lắng.
Anh vội đặt cô lên ghế, chạy đến lấy đồ sơ cứu cho cô. Vết bỏng không quá lớn, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-khong-de-doi-pho/2797730/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.