Gió buổi đêm nhè nhẹ thổi tới, lướt qua trước mặt hắn đau rát. Cố Thần đứng sau lưng cô, hai tay hắn nắm chặt vào gấu áo. Một khoảng im lặng gắt gao bủa vây lấy hai người.
Hạ Uyển Đình không quay lại nhìn hắn, cô đưa lưng về phía hắn, vẻ mặt đăm chiêu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cố Thần đánh bạo bước lên một bước.
"Có việc gì thì nói nhanh, tôi không có thời gian." Cô khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhạt cất lời.
Bản thân hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, chào hỏi thì quá sáo rỗng, bàn công việc thì quá gượng gạo, mà cố nhân gặp lại nói chuyện phiếm thì càng không có khả năng.
Lời nói chưa kịp đến miệng đã bị hắn nuốt ngược trở lại.
Cố Thần khẽ nở nụ cười tự giễu, từ bao giờ hắn lại trở nên nhếch nhác như vậy.
"Em vẫn khỏe chứ?" Cố Thần phải vất vả lắm mới nặn ra một từ, rồi lại khó khăn lắp ghép chúng thành một câu hoàn chỉnh. Thoạt nghe vô lí nhưng hắn cũng không còn cách nào.
"Ạnh thấy sao?" Hạ Uyển Đình khẽ buông lời trào phúng, "Hay tôi phải cảm tạ anh khi đó đã nương tay, giữ lại cho tôi nửa cái mạng?"
"Anh không phải có ý đó!" Cố Thần gấp gáp giải thích.
Nhưng vừa giải thích xong chính bản thân hắn còn thấy buồn cười.
Cô sẽ tin sao?
Hẳn là không rồi!
Hắn trầm ngâm nghĩ ngợi. Nếu là Hạ Uyển Đình hiền lành, lương thiện năm xưa, cô sẽ tin mọi lời hắn nói. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-khong-de-doi-pho/2797711/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.