Sáng hôm sau, Hạ Uyển Đình chật vật mãi cũng không dậy nổi. Cô thử cựa quậy mình liền cảm nhận được một cỗ đau đớn truyền tới từ hạ thân. Vậy nên cô quyết định mặc kệ nằm lì ở trên giường.
Thẩm Trì đã thức dậy từ sớm, anh xuống bếp đeo tạp dề chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Trái ngược với vẻ chật vật của Hạ Uyển Đình, tinh thần hôm nay của anh khá tốt. Cả người bất giác vui vẻ, người làm trong nhà có lúc còn thấy anh cười vu vơ.
Thẩm Trì đẩy cửa phòng ngủ bước vào, anh bưng lên một khay đồ ăn trên tay. Nhìn con mèo lười nào đó vẫn còn cuộn tròn trong chăn, trong nhìn được cảm giác sủng nịnh trong lòng.
Anh đi đến bên giường mở hé chăn ra, Hạ Uyển Đình nằm quay lưng về phía anh, tấm lưng trần trắng muốt ẩn hiện những dấu hôn mờ ám từ đêm qua vẫn còn. Thẩm Trì hắng giọng nhìn đi chỗ khác, cố không để bản thân suy nghĩ lung tung.
Nếu không phải hôm nay còn chuyện khác quan trọng hơn, anh thật sự muốn đè tiểu yêu tinh này ra trừng phạt thật nghiêm khắc.
"Còn chưa muốn dậy sao?" Anh xoay người cô lại, cử chỉ thập phần dịu dàng.
Hạ Uyển Đình mắt nhắm nghiền rúc đầu vào người anh, cô tìm một vị trí êm ái ngủ tiếp.
"Thế này là muốn anh hôn gọi dậy à?" Thẩm Trì cười cười đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh, với lấy điều khiển chỉnh lại điều hoà cao lên.
"Cho em chọn, một là bây giờ tỉnh dậy, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-khong-de-doi-pho/2797681/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.