Âu Dương Thiên đưa cô đến bệnh viện kiểm tra vết thương không sâu không có gì đáng ngại, bác sĩ Vương kê cho cô đơn thuốc kháng sinh bảo cô về súc miệng cẩn thận. Ông không thể hiểu giới trẻ ngày nay sao chứ thích mấy cái gì lãng mạn để đồ trong thức ăn chưa nói chuyện nuốt phải, chỉ nói về vệ sinh an toàn thực phẩm thôi cũng đáng sợ chưa kể vật được nhè ra có dám dùng nữa không?
Âu Dương Thiên bế cô về phòng ngủ. Thẩm Nhược Giai bất bình.
"A Thiên, em bị thương môi không phải ở chân."
Âu Dương Thiên không để tâm đến cô nhẹ nhàng đặt cô lên giường nửa nằm nửa đè lên người cô.
"Ý em là chúng ta vẫn có thể tiếp tục việc đêm nay."
"Việc đêm nay."- Thẩm Nhược Giai đỏ ửng mặt quay đi chỗ khác.
Thời gian trôi qua công việc kết thúc Thẩm Nhược Giai gối lên ngực amh cả người giống cây tẩm gửi bán lấy thân cây mẹ không buông.
"A Thiên chúng ta có con được không?"- Thẩm Nhược Giai thỏ thẻ hỏi.
Sau lần mang thai đó cơ thể cô yếu hơn trước. Bác sĩ Vương nói cô không hợp mang thai nhưng thể chất lại rất dễ dính bầu, hai năm nay Âu Dương Thiên nghe lời ông dùng biện pháp tránh thai với cô. Anh dương nhiên sẽ không để cô uống mấy loại thuốc có hại cho cơ thể, bản thân lại chịu đựng vì cô.
"Đợi cưới xong em muốn bao nhiêu cũng được."- Âu Dương Thiên xoay người để cô nằm thoải mái hơn trong lòng mình.
Sáng hôm sau, Thẩm Nhược Giai cảm thấy người mình nặng trĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144729/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.