"Rồi sao nữa?"- Thẩm Nhược Giai lại lần nữa bò dậy đôi mắt tròn to nhìn anh.
"Mệt rồi! Không muốn kể nữa."
"Đừng vậy mà kể tiếp mà."
"Sau đó, anh và cô ấy thế nào? Hai người yêu nhau chứ? Sao hai người lại chia tay?"- Thẩm Nhược Giai không kìm được lòng tò mò hỏi liên hồi.
Âu Dương Thiên bất lực nhìn cô chỉ vào ngực mình. Thẩm Nhược Giai vì muốn nghe tiếp nằm lên ngực anh để anh tiếp tục nghịch tóc mình.
"Sau đó hai người có yêu nhau không?"
"Có."
"Sau đó thì sao?"
"Bố mẹ đưa anh đi du học?"
"Cô ấy đợi anh chứ?"
"Có."
"Bao năm."
"Năm năm."
"Sau đó thì sao? Anh trở về có tìm cô ấy không?"
"Làm gì có sau đó nhiều vậy?"-
"Anh mau kể đi mà."
**********************
Sau khi anh giúp cô trả nợ, Mạc Uyển Đình dựa vào anh đi học đại học tiếp đối anh đó chỉ là chuyện nhỏ. Sau đó bố mẹ anh phát hiện ra tình cảm hai người liền đưa anh đi du học. Suốt năm đó Mạc Uyên Đình vẫn luôn đợi anh, đời người con gái có bao nhiêu cái năm năm cơ chứ. Lãnh phí thanh xuân vì người không thể hứa hẹn tương lai xứng đáng không. Mạc Uyển Đình chưa một lần oán trách anh cũng chưa từng làm anh khó xử. Khi biết tin anh bị gia đình ép đi du học cô còn nói giúp họ để anh an tâm ra đi. Chính vì vậy Âu Dương Thiên luôn trân trọng cô. Ngày họ gặp lại nhau sau năm năm xa cách tưởng tình yêu sẽ bị thời gian làm phải mờ nào ngờ đâu nó chỉ khiến tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144727/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.